Lặng thầm - Thụy Du
Phố núi...
Người đem về mùa đông
Khúc sông buồn quên chảy
Nghìn xưa còn vọng mãi
nỗi buồn chiều mênh mông
Ai đợi con nước rong ?
Mang cánh buồm trôi ngược
Tôi đợi điều mất - được
dốc trượt dài thẳm sâu
Thơ người buông những câu
buồn xa xăm vời vợi
nơi cuộc trần chờ đợi
vẫn dấu hằn ngợi suy
Khúc sông buồn quên chảy
Nghìn xưa còn vọng mãi
nỗi buồn chiều mênh mông
Ai đợi con nước rong ?
Mang cánh buồm trôi ngược
Tôi đợi điều mất - được
dốc trượt dài thẳm sâu
Thơ người buông những câu
buồn xa xăm vời vợi
nơi cuộc trần chờ đợi
vẫn dấu hằn ngợi suy
Dõi theo cánh chim di
Chân đi mòn gót mỏi.
Hỏi còn bao chìm nổi ?
giữa bộn bề trăm năm.
Rét tim trần lạnh câm
Tử đồng thâm quầng nặng
Đời đong dày thầm lặng
lạc loài chặng nghìn xa
Ngày người chợt hiểu ra
Góc lặng thầm đan kín…
Chân đi mòn gót mỏi.
Hỏi còn bao chìm nổi ?
giữa bộn bề trăm năm.
Rét tim trần lạnh câm
Tử đồng thâm quầng nặng
Đời đong dày thầm lặng
lạc loài chặng nghìn xa
Ngày người chợt hiểu ra
Góc lặng thầm đan kín…
-Thụy Du-
0 Comment: