Gởi lại cho em Đà-lạt- Huy Uyên
Phố núi...
GỞI LẠI CHO EM ĐÀ LẠT
Kỷ-niệm đầy những luống cải vàng trên đồi
buổi sáng sương phả lạnh
quặn thắt nhớ người
quay về những vườn hoa xưa chiều thăm thẳm .
Bên hồ lặng im và gió
những con đường thay tên
tình em và nỗi nhớ
bên kia phía đồi thông buồn .
Em bỏ sầu ở lại đại-dương
mặt hồ chạy quanh co phố chợ
em giờ môi má thôi hồng
những bông hoa đào cũng nhạt phai sắc đỏ .
Đi một mình giữa mùa thu xa chết
bên hồ hàng cây tan mưa
người đưa tay níu trời mà khóc
se lạnh lòng ai nhớ những ngày xưa .
Em cầm trong tay tuổi dậy thì
đóng cửa lao xao lung linh bờ ngực
con đường in dấu bước chân đi
em mang hoài vết thương về địa ngục .
Vội vàng chân trời khép kín
sao trời trôi ngơ ngẫn nước mặt hồ
lên đồi khóc òa tình trái chín
cuối dốc Hòa-bình mây ngủ bơ vơ .
Dưới hồ em lặng nhìn xe qua
vườn hoa cũ chừng như lười chải tóc
dưới trăng tiếng ai thầm thì
những đóa lan đỏ như màu môi đang khóc .
Hết rồi con đường xưa đã mất
tôi ngậm ngùi cầm tay em xa
quanh đồi bỗng dưng ai hát
mối tình đi không hẹn ngày về .
Có thể quên sao đã đi rồi
chút bâng khuâng xa người
treo lên cây đứng ngó
ly cà-phê bên hồ lãng đãng mây trôi
dấu nụ cười nửa đêm quán nhỏ .
Em mang chi trái tim đen của rắn
để tôi đi không thấy đường về
nước mắt người thôi đã cạn
đường chiều xao xuyến hương mê .
Em dấu tôi nụ cười
thôi em nổi buồn đã khép
Đà-lạt chiều một mình thôi
gởi lại người trái tim tuồng như đã chết ...
Huy Uyên
Kỷ-niệm đầy những luống cải vàng trên đồi
buổi sáng sương phả lạnh
quặn thắt nhớ người
quay về những vườn hoa xưa chiều thăm thẳm .
Bên hồ lặng im và gió
những con đường thay tên
tình em và nỗi nhớ
bên kia phía đồi thông buồn .
Em bỏ sầu ở lại đại-dương
mặt hồ chạy quanh co phố chợ
em giờ môi má thôi hồng
những bông hoa đào cũng nhạt phai sắc đỏ .
Đi một mình giữa mùa thu xa chết
bên hồ hàng cây tan mưa
người đưa tay níu trời mà khóc
se lạnh lòng ai nhớ những ngày xưa .
Em cầm trong tay tuổi dậy thì
đóng cửa lao xao lung linh bờ ngực
con đường in dấu bước chân đi
em mang hoài vết thương về địa ngục .
Vội vàng chân trời khép kín
sao trời trôi ngơ ngẫn nước mặt hồ
lên đồi khóc òa tình trái chín
cuối dốc Hòa-bình mây ngủ bơ vơ .
Dưới hồ em lặng nhìn xe qua
vườn hoa cũ chừng như lười chải tóc
dưới trăng tiếng ai thầm thì
những đóa lan đỏ như màu môi đang khóc .
Hết rồi con đường xưa đã mất
tôi ngậm ngùi cầm tay em xa
quanh đồi bỗng dưng ai hát
mối tình đi không hẹn ngày về .
Có thể quên sao đã đi rồi
chút bâng khuâng xa người
treo lên cây đứng ngó
ly cà-phê bên hồ lãng đãng mây trôi
dấu nụ cười nửa đêm quán nhỏ .
Em mang chi trái tim đen của rắn
để tôi đi không thấy đường về
nước mắt người thôi đã cạn
đường chiều xao xuyến hương mê .
Em dấu tôi nụ cười
thôi em nổi buồn đã khép
Đà-lạt chiều một mình thôi
gởi lại người trái tim tuồng như đã chết ...
Huy Uyên
0 Comment: