Như chiếc que diêm…- NPV
Phố núi...
Như chiếc que diêm…
Một buổi sáng, như hàng ngàn buổi sáng sớm đã qua trong đời, tôi lại đến quán Uyên ( Nguyễn Văn Trỗi- Pleiku) để uống một ly café trước khi bắt đầu một ngày làm việc. Hầu như tôi luôn là người đến sớm nhất, và chiếm giữ chổ ngồi quen thuộc ở một góc nhỏ như riêng cho mình vậy. Quán vắng, bất chợt nồng ấm bởi giọng ca Quang Dũng:
Đời anh sớm muộn gì
Đời em sớm muộn gì
Tình ta sớm muộn gì ...cũng hấp hối
Thôi cũng đành một kiếp trăm năm đời người sẽ qua
Cũng đành một thoáng chiêm bao tình người cũng xa
Cũng phôi pha những điêu ngoa, theo vết môi cười tàn tạ
Thôi cũng đành một kiếp phong ba lệ tình cũng xa
Xuống đời ta những nguôi ngoai rồi người cũng xa
Cũng xa ta, cũng xa ta theo dòng nghiệt ngã mù lòa
Vì lời em sớm muộn gì cũng một lần gian dối
Tình anh sớm muộn gì cũng đưa vào tăm tối
Đời anh sớm muộn gì, đời em sớm muộn gì
Tình ta sớm muộn gì cũng hấp hối
Rót cho đầy hồn nhau, đắp cho đầy đời nhau
Những men nồng tình sâu rã rời…
Mấy anh em rồi cũng lần lượt đến. Dù nắng hay mưa, dù chủ nhật hay ngay cả mùng một tết… nhóm chúng tôi gồm mấy anh em vẫn có mặt. Chỉ là dăm ba câu chuyện tầm phào xã stress, bình “loạn” thời sự kiểu thông tấn xã vĩa hè. Có khi mạnh ai nấy cứ trầm ngâm suy tư, chẳng nói với nhau câu nào. Rồi đến giờ làm mạnh ai nấy đi.Thỉnh thoảng có thêm vài anh bạn “vãng lai” ghé lại. Thỉnh thoảng lại vắng một hai người vì nhiều lý do…Đã quen rồi, nên nhỡ đi xa mấy ngày là cả người đi lẫn người ở nhà đều cảm thấy …thiếu thiếu một chút gì đó!
Cũng chẳng nhớ nổi đã uống café ở đây từ bao giờ, 15- hay 20 năm rồi cũng nên… Uống từ lúc tuổi đôi mươi, đến giờ tóc bạc cả rồi. Uống từ lúc mấy đứa con ông chủ còn bé tý, đến giờ đều đã lấy vợ lấy chồng, con cái lùm đùm. Quán đã quen với sở thích mỗi người hồi nảo hồi nào, cứ thế mang đồ uống ra không cần gọi…
Chợt thấy thời gian qua nhanh quá…Thoáng chốc đã hai phần ba cuộc đời. Cứ quẩn quanh mãi cơm áo gạo tiền, lo toan con cái… Không biết có được một lần như chiếc que diêm ?
Thôi cũng đành như chiếc que diêm một lần lóe lên
Thắp đời em sáng lung linh, buồn một cõi riêng
Những đêm sâu, những canh thâu
Nghe nước mắt nặng giọt sầu
Thôi cũng đành như kiếp rong rêu một lần hóa thân
Cuốn về phong kín tim ta một đời chói chang
Những đam mê, những ngô nghê
Với tình người nhỡ lời thề
Thôi cũng đành như tấm gương tan mờ phai vết xưa
Xót dùm cho tấm thân ta ngựa bầy đã xa
Những đêm mơ thấy tan hoang
Hương tình vừa chớm muộn màng…
-NPV-
bác nhụy cám cảnh sự đời hi hi nổi lòng chơi vơi ... khắc khoải , thôi đành một đời ng 100 nam phong ba theo giòng đời nghiệt ngã ... vậy đi cũng may chỉ 70-80 nam đứt bóng chú dúng 100 thì dúng là kiếp rong rêu
Trả lờiXóa