AI CŨNG CẦN MỘT LỐI- Thụy Du (HB)
Phố núi...
Ai cũng cần một lối
Em say với những nỗi lặng thinh
Với nghiệt ngã của xám màu nấm đất
Niềm tin cuộc đời Em dấu cất
Dưới đáy vực sâu, mút mắt những mơ hồ.
Phải cuộc trần đang rơi vào khoảng điên rồ ?
Những mặt nạ được trát dày lớp sơn lừa dối
Ít ỏi thật thà sót còn, phải mày mò trong đêm tối.
Nên tình thân đi hoang chẳng một lối quay về ?
Em hỏi đời, đời rặt những não nề
Thiệt – chân, dối - lừa thừa trên đầu lưỡi
Ngược xuôi lũ ruồi bu đầy rác rưởi
Nên phần người đành ngửi những hôi tanh
Đâu chỉ là anh !
Bức tranh thiếu màu nắng hanh nên hóa thành lệch lạc.
Vô tình dẫn Em vào phận bạc
Để từ ấy… Em hóa nhợt nhạt miền đời
Khi hương bùn chân quê được thay bằng mùi nước hoa quyến rũ tuyệt vời
Người bị lạc nhau nơi những rối bời toan tính
Trong trĩu nặng, hoài nghi có lúc Em phải nén kìm, câm nín.
Lấp kín nỗi đau, nơi chính trái tim mình
Hãy cố chắt chiu giọt long lanh từ trong ánh mắt nhìn.
Để dành niềm tin, để không vuột mất khi đã trao
Cũng có thể là…còn đó những nỗi đau.
Nhưng cố cầm trước sau dù gam màu đen tối.
Ai cũng cần một lối
Nên ta cần nắm tay nhau đi…trong đêm nối mịt mù
Thụy Du
0 Comment: