Bên lề đường Sài gòn- Huy Uyên
Phố núi...
BÊN LỀ ĐƯỜNG SÀI-GÒN
Nước mắt Sài-gòn chạy quanh Givral, Pagoda
Bốn mươi ba năm người lầm lũi bước
Thôi hết rồi thời mộng bướm hoa
Giữa đường Tự do ngựa xe xuôi ngược.
Chợ Bến Thành từng đêm không ngủ
Màu cờ chan mưa đông bay
Đem tim người thả vào quá khứ
Mù lòa mắt ai thoáng hơi rượu cay.
Người nặng lòng không ?
Tiếc thương ngày tháng cũ
Đêm nghiêng quán rượu vỉa hè quá buồn
Tiếng thở dài của bầy vũ nữ.
Trãi lòng chết theo dặm sầu cố xứ
Khúc riêng treo lên cột đèn
Quanh đây những mảnh đời lần mò và diêm dúa
Sài gòn bây giờ quá đổi lạ, quen.
Em trút phấn son đêm nay về
Lìa xa bóng hình thân cũ
Lạc loài mất lối ngày xưa
Có những chuyến xe lam khuya trên đường phố.
Sài gòn trao em những giấc mơ buồn
Nửa đêm em mở toang cửa sổ
Sắc hoa lâu rồi đã lạc phấn hương
Đêm ngày chùm lên bão tố.
Sài gòn tôi đi và đến
Đọa đày chi khổ ải phận người
Nửa đêm đứng ngoài nhà thờ
Đọc kinh ba ngôi cầu nguyện
(Xin Chúa cho con thoát nợ trần đời).
Sao em đứng khóc chi bên vỉa hè
Đất trời bạc lòng tình người man rợ
Sài gòn ai từng đội nón ra đi
Những đứa con Sài gòn hắt hiu thương nhớ.
Tháng chạp về Sài gòn đứng ngó
Lao xao hơi thở bà con
Năm tháng nhúng-chàm-khốn-khó
Hôm nay sót lại Việt-nam buồn.
Huy Uyên
0 Comment: