Mùa Vu Lan nhớ mẹ- Chùm thơ Hương Ngọc
Phố núi...
MÙA VU LAN NHỚ MẸ
Trời lại đầy mây, oằn nặng cơn mưa
Con thắc thỏm lo mộ phần mẹ ướt
Tay con bé che cả trời không được
Đất khô ơi thương lấy mẹ tôi nằm
Mẹ mất rồi con tính tháng tính năm
Trầu cau buồn cứ bày ra sấp ngửa
Có quà bánh và cơm chờ từng bữa
Mẹ không về con biết gởi trao ai?
Mùa lễ Vu Lan con xót xa hoài
Hoa cúc trắng bàn thờ ảnh mẹ
Báo hiếu sao đây? Đau lòng con trẻ
Suối vàng thiêng xin mẹ hãy đi về.
ƠN MẸ
“Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẹ thầy”
Câu ca xưa cũ còn đây
Trăm năm góp lại ơn dày mẹ ơi!
Có từ khúc hát đưa nôi
Cánh cò, cánh vạc nổi trôi thân bèo
Lấy chồng con cõng trăng theo
Lênh lang dáng mẹ chín chiều nhớ thương
Rồi sinh con khổ trăm đường
Lời ru theo gió vấn vương mẹ già
Sông dài nặng gánh phù sa
Cho con hái mãi trái hoa ngọt lành
Ước gì tóc mẹ cứ xanh
Phơ phơ tóc trắng để dành cho con.
CHIỀU MƯA NHỚ MẸ
Ở nhà chăn nệm ấm
Sao mẹ chẳng chịu nằm
Đi xa trong quạnh quẽ
Thoắt thôi gần tròn năm
Cô đơn, buồn - con khóc
Chiều mưa gió não nề
Con tìm đâu bóng mẹ
Người ta hối hả về!
Cơn mưa dài lê thê
Ướt hết rồi mộ mẹ
Giá tay con có thể
Che kín trời mẹ ơi!
Hương Ngọc
0 Comment: