Khát- Trương Đình Phượng
Phố núi...
KHÁT
Người đàn bà nén nỗi khát khao vào hai bầu ngực
Âm thầm nhìn tháng năm trôi
Hằng đêm người đàn bà thao thức
Ầu ơ ru mình và đứa con tưởng tượng
Người đàn bà quăng tuổi xuân vào cuộc chiến
Đánh mất thiên chức thiêng liêng giữa đại ngàn
Trở về làng quê nghèo đói
Mấy mươi năm dài ngồi nếm gian nan
Những nỗi đau không thể liền vết sẹo
Lặng lẽ len qua khoé mi mặn đắng vành môi
Mái tóc dài như dòng suối
Chất độc da cam rứt dần từng sợi
Người đàn bà bị xã hội lãng quên
Khắc khỏai sống trong màn đêm chân lý
Người đàn bà không chồng...
Hai bàn tay sần sùi tự vuốt ve
Tiếng rên vang lên trong canh trường tuyệt vọng
Người đàn bà bơ vơ nhìn vầng trăng khuyết
Gió khuya về đùa giỡn trái tim
Người đàn bà lặng im
Chập chờn vỗ về giấc ngủ
Người đàn bà khẽ cười khi mơ thấy một hình hài...
Choàng tỉnh thức
Đêm vẫn phủ một màu thăm thẳm
Con đường trước mắt dài hun hút như kiếp người
Người đàn bà oà khóc
Hối hận vì niềm tin sốc nổi...
Trương Đình Phượng
0 Comment: