Lưu ban- Trương Đình Phượng
Phố núi...
LƯU BAN
Ta vẫn thường đi và về qua lối ấy mỗi ngày
dù đã bặt tăm màu áo trinh nguyên thuở em mười sáu
ta vẫn thường vu vơ đuổi mây bắt gió
nối thành sợị giây ưu tư quàng lên cổ chiều sầu
hình như có một gã ất ơ si tình nào đó
một lần quá chén nói xàm rằng tình yêu đơn giản chỉ như là tờ tiền pôlyme trao đổi từ kẻ này qua kẻ khác
để rồi khi trời quang mây tạnh gã lại ngồi trên trái tim mình nhặt từng mảnh xác
lấy nước mắt rửa dần những chiếc xương mục ruỗng niềm đau
hình như có một đêm nảo đêm nào đó
gã thi sỹ vô danh qùy dưới tỷ vì sao
trợn trừng con ngươi chằng chịt vi mạch huyết
mong nhìn thấy đôi mắt thẳm sâu của người xưa xửa xừa xưa
và thất vọng hú lên như loài sói cô đơn nơi rừng hoang u tối
miết tầm tâm thức
vô cực đắng cay
thời gian cứ như ông thầy giáo già trái tính
dạy hoài một giáo án rập khuôn
và ta suốt đời vẫn là cậu học trò lưu ban lớp tình yêu vỡ lòng
lặng lẽ đi và về
qua lối ngày xưa...
Trương Đình Phượng
0 Comment: