Có thể nào quên- Thụy Du
Phố núi...
CÓ THỂ NÀO QUÊN
Nào anh đổ lỗi tại ông trời
Tại cuộc đời, tại hai ta tự rẽ
Trước ngã ba đường mình đâu còn trẻ
Đâu bồng bột ngu ngơ vẽ một thiên đường
Ngang lưng trời khi ẩn xuất tia nắng bất thường
Bức tường phía nhau chia hai miền đen trắng
Góc nào… xa nhau cũng thành hoang vắng
Đêm chìm sâu mắt trắng dại hoang
Có khi nào em hiểu nỗi cô đơn của kẻ lang thang
Em sẽ nhận diện ra đường cắt ngang số phận
Ngày ta quên nhau mỗi ngày mấy bận
Cái đau dường thắm sâu vào tận hồng tâm
Khi ta quên nhau hẵng không còn một bóng râm
Che hai đứa dưới trăm ngàn tia nắng
Quên nhau… nào phải riêng em nghe vị đắng
Mà cả anh cũng lắng đọng…niềm đau
Thụy Du
0 Comment: