Tiếng ru chiều- Trương Đình Phượng
Phố núi...
TIẾNG RU CHIỀU
(Kính Tặng Một Người Bà Nghèo)
Nghiêng chiều
lá khẽ khàng rơi
Cuối trời một cánh chim côi gọi bầy
Gió nhè nhẹ vuốt làn mây
Đường quê vịn bóng hàng cây đổ dài
Tiếng bà ru cháu à ơi:
" Phũ phàng mưa nắng kiếp người nhỏ nhoi
Trăm năm bến lở bến bồi
Sông dài bể rộng nỗi đời đục trong
Dặm trường xuôi ngược mênh mông
Biết bao giờ vợi long đong tủi hờn"
Chiều qua
Cháu ngủ giấc tròn
Mái nghèo
bà lắng nỗi buồn đêm buông...
Trương Đình Phượng
lá khẽ khàng rơi
Cuối trời một cánh chim côi gọi bầy
Gió nhè nhẹ vuốt làn mây
Đường quê vịn bóng hàng cây đổ dài
Tiếng bà ru cháu à ơi:
" Phũ phàng mưa nắng kiếp người nhỏ nhoi
Trăm năm bến lở bến bồi
Sông dài bể rộng nỗi đời đục trong
Dặm trường xuôi ngược mênh mông
Biết bao giờ vợi long đong tủi hờn"
Chiều qua
Cháu ngủ giấc tròn
Mái nghèo
bà lắng nỗi buồn đêm buông...
Trương Đình Phượng
0 Comment: