Cần nhau để trút dần hơi thở- Hồng Thủy Tiên
Phố núi...
CẦN NHAU ĐỂ TRÚT DẦN HƠI THỞ...
Sức nặng mòn vai
Lại chia gió ngày rất lạnh
Ngược xuôi
Lạc đường
Đôi khi mỉm cười mà thành chực khóc
Đôi khi cho đi nhận về mất mát
Chúng ta chọn lặng im
Vết thương lại rỉ máu thêm một lần khi bàn tay anh khẽ chạm
Đông hoen lửa vệt tro tàn
Con phượng hoàng trong em cất cánh
Lảo đảo mũi tên bắn
Nước mắt đóng băng dưới mấy tầng trời
Vùi chôn không định hạn
Thương yêu và thù hận
Tại sao vẫn cần nhau để trút dần hơi thở?
Tại sao?
Khi anh giương cánh cung
Em lại chọn anh
Để một lần mình được rồ dại?
Hồng Thủy Tiên
0 Comment: