Trả lại- Thanh Quang
Phố núi...
TRẢ LẠI
Xin trả lại em kỷ niệm buồn
Cho thời gian liệm vết đau thương
Tôi không mơ nữa không mong nữa
Một chút ân tình như gió sương
Và chút lòng thương hại của em
Tôi mượn bài thơ cũ để quên
Trả lại lên trên trang giấy trắng
Hôm nào đã ép cánh hoa tim
Hãy trả về tôi xác phượng rơi
Tôi là cánh bướm ở bên trời
Còn em, mây trắng bay muôn nẻo
Lưu luyến chi nhau để nhớ thôi
Tôi vẫn biết rằng em chẳng yêu
Màu trinh nguyên của áng mây chiều
Của mây đồng nội xa muôn dặm
Của một tâm hồn chẳng nợ duyên
Cho thời gian liệm vết đau thương
Tôi không mơ nữa không mong nữa
Một chút ân tình như gió sương
Và chút lòng thương hại của em
Tôi mượn bài thơ cũ để quên
Trả lại lên trên trang giấy trắng
Hôm nào đã ép cánh hoa tim
Hãy trả về tôi xác phượng rơi
Tôi là cánh bướm ở bên trời
Còn em, mây trắng bay muôn nẻo
Lưu luyến chi nhau để nhớ thôi
Tôi vẫn biết rằng em chẳng yêu
Màu trinh nguyên của áng mây chiều
Của mây đồng nội xa muôn dặm
Của một tâm hồn chẳng nợ duyên
Thì cách xa đi để nhớ em
Sống bằng kỷ niệm những ngày quen
Những ngày đơn lạnh buồn xa xứ
Đừng gặp đễ mình thương nhớ thêm
Rồi có khi nào lòng tưởng lại
Lạnh lùng dừng bước bến đò ngang
Đếm hoa phượng thắm rơi trên áo
Tiếc rẻ con đò chẳng chuyến sang
Ném cánh hoa tàn theo nước trôi
Bao nhiêu mộng ước bấy nhiêu lời
Với trang lưu bút phai nhòa lệ
Nguyện giữ tình em đến trọn đời
Thanh Quang
Sống bằng kỷ niệm những ngày quen
Những ngày đơn lạnh buồn xa xứ
Đừng gặp đễ mình thương nhớ thêm
Rồi có khi nào lòng tưởng lại
Lạnh lùng dừng bước bến đò ngang
Đếm hoa phượng thắm rơi trên áo
Tiếc rẻ con đò chẳng chuyến sang
Ném cánh hoa tàn theo nước trôi
Bao nhiêu mộng ước bấy nhiêu lời
Với trang lưu bút phai nhòa lệ
Nguyện giữ tình em đến trọn đời
Thanh Quang
0 Comment: