Thương nhớ vô bờ Một đóa phù dung (Phần 4)- Văn Châu
Phố núi...
THƯƠNG NHỚ VÔ BỜ- MỘT ĐÓA PHÙ DUNG
NGHE KHÚC NHẠC CŨ NHỚ BÀI THƠ XƯA
Sáu sợi giây chùng - bao nốt đau !
người ngâm người hát khúc nhạc sầu
trầm sâu nốt hận - cao nốt nhớ
thăm thẳm nốt buồn - rơi xuống đâu
*
rơi xuống yên giang giải bạc hà
rơi vào hỗn hải tấm phong ba
còn lại bao nhiêu người thắt lại
một gói cuồng dông rơi trúng ta ?
***
CHỪNG ẤY BUỒN THÔI
Người như giòng nuớc trong
chảy vào con sông đục
cho đời ta một lúc
khuấy lên tình hỗn mang
*
trót lỡ chuyến đò ngang
thì trông con tàu nguợc
trăm năm ngàn năm truớc
mình lỗi hẹn nhau rồi
*
em như bữa tiệc mời
ruợu đầy ly chẳng uống
cả đời nhau : khách muộn
đến tìm chỗ ngồi không
*
lại như ngọn nến hồng
ấm lòng thôi chút lửa
để kiếp sau gặp nữa
vẫn chừng ấy buồn thôi
***
SỢ
Con chim nó sợ cành cong
Còn em sợ nỗi . . . chạnh lòng người ta
chiều chiều sợ đám mây xa
đêm đêm sợ bóng trăng qua cuối vườn
nhỡ nhớ người sợ phấn son
lại thương chồng sợ nụ hôn mùi chồng
tay đưa võng sợ võng buồn
ru con sợ cả bồn chồn tiếng con
***
MƯA MƯA !
Tháng ngày cứ rong .. mưa
trời - chỗ nào cũng dột
cả hai nhau đều ướt
buồn .. chẳng ở .. chẳng về
*
những giòng rãnh bộn bề
hóa lội lầy quen thuộc
thế mà tôi ... cũng trượt
ngã lộn phải tay người !!!
*
giờ lạc cõi lạc thời
ngày- lúc nào cũng tối
bước chân ai cũng vội
chỉ tôi hẩm hiu ngồi
một mình tôi đợi tôi
*
thế mà sao ..cũng muộn
bởi vì tôi cứ trốn
tôi vào những cơn mưa
--( cảm tác khi đọc bài thơ THÂN PHẬN của NgôhuuDoan)--
EM NHƯ QUÁN LỠ CHỢ ĐỜI
Em như quán lỡ chợ đời
Nơi anh cần một chỗ nghỉ
(Như khi thèm một con đĩ )
để buồn vui nhau qua đêm
để có một góc bình yên
giữa biển rừng đời bão tố
để có một ngày đáng nhớ
trong gìong năm tháng phải quên
ngày mai lại rất thản nhiên
Anh đi cùng trời cuối đất
Và em lại rồi sẽ mất
Cái điều chưa có bao giờ
Và em lại rồi sẽ chờ
Cái điều chẳng khi nào đến
Hỏi có ai thừa ngọn nến
Cho em mượn thắp đêm đời
Hỏi có ai dư nụ cười
Cho em vay làm nghĩa sống
Hỏi có ai bán hy vọng
Em mua rẻ chút niềm tin
Em như quán lỡ chợ đời
chờ ai cần một chốn nghỉ
hỏi trái tim từng bất trị
bao giờ ứa máu đây anh?
***
KARAOKE BUỒN
Run tay rung phím nhạc thừa
ai rơi tiếng nấc xuống vừa khúc nhau
môi khô
ướt đoạn tình nhầu
sol buồn kiếp nọ mi sầu cõi kia
thăng trầm giữa quạnh hiu
khuya
những con chữ nhảy lên bia đá mình
cuống cuồng câu hát lời kinh
vật vờ áo
ngủ phục sinh tôi về
--nguyetthao 170307--
NGHĨA LÀ TÔI VẪN ...
Tôi còn đẹp như mười lăm mười bảy ?
ai giêng hai vẫn cặm cụi đi về
ôi quỹ đạo
vòng người oan nghiệt ấy
úp ngửa lòng
thắt ngực nỗi đau tê !
Tình thu đông năm ba lần thất bát
nhan sắc mùa xuân hạ rãnh thời gian
giọt nước mắt
cứ mở đường về đất
mỗi hôì hương là mỗi cuộc chơi tàn
Lại ngồi buồn như hình sông bóng núi
tóc lìa vai tim bỏ ngực trống lòng không
ngày rũ rượi hình dài kinh sám hối
đêm trần truồng bóng giãi tội tôi xong
Tôi còn đẹp như mười lăm mười bảy !
đợi ba mươi ba mốt mới dậy thì ?
--nguyetthao180307--
HỎI NHỎ
người sẽ như chim của đất trời
như mây của gió bốn phương trôi
mây của đất trời chim của gió
nên có là người yêu của tôi ?
rồi cánh chim trời bay có mỏi
dấu mắt trong theo cõi mịt mù
ai đi áo mỏng chiều loang khói
sương rừng hoen nhạt bóng mờ thu !
***
NHÂN CHỨNG
Góc gương trong bóng hồn nào lâp lửng
Lược luân trầm tìm nhánh rẽ phân thây
tóc bội bạc nửa mùa mây nhân chứng :
sợi oan mềm buộc lỏng giữa khe tay
tôi thân xác căm hờn chăn gối dựng
vết môi ai răng nghiến thịt da bầm
mắt bội bạc chiếu giường đêm nhân chứng :
xoãi tay nằm sông suối cạn trăm năm
sóng khôn lường vỏ hồn tôi ốc mượn
biển mêng mông tẩm liệm biết bao thuyền
trái tim nhỏ tiêu hoang tình yêu lớn
khổ đau người
nhân chứng : tội tôi riêng
--nguyethao010407--
NGƯỜI THÌ SAO CÒN TÔI VẪN NÔN NAO ĐỢI
Bên kia còn nhịp thở
bên kia là nỗi nhớ
Người thì sao
còn tôi thì vẫn nôn nao đợi
đợi giữa chiếc giường
một tờ giấy ly hôn
chỉ có một bức tường
cho người úp mặt
nên sự thật
ở phía sau lưng tôi
chung mình chưa thể ngăn đôi
bởi chiếc giường vốn chật
còn chia thước đất
là phải chạ mặt trời
vẫn nghe hơi thở người
còn loang thoang trong gió
như loang thoang đâu đó
một chút hương linh lan
chỉ có một tấm màn
cho tôi ngăn chéo lại
ai trần truồng thoải mái
cởi áo quần ném xuống chân
ai ?!
còn chung một chiều dài
nên gần nhau lắm
nhưng vẫn xa thăm thẳm
bởi có một đại dương
ở giữa hai góc giường
bên kia là nỗi nhớ
bên kia còn nhịp thở
người thì sao
tôi thì vẫn nôn nao đợi
--nguyethao050407--
BÀI TRẦN TÌNH THỨ BỐN
(cho Nh . )
Ai viết bài thơ về con đĩ
đêm động phòng không dấu hoa son !
nửa chén giao bôi còn mộng mị
nợ chồng một giọt máu con con
năm bảy con đường cho em chọn lựa
vài mảnh hoàng hôn giăng cửa em về
cây thập giá nào cũng rừng rực lửa
góc giưòng nào cũng vuông vức phân chia
bóng nến đêm soi tình ngày bội bạc
bao nhiêu bàn tay vuốt tóc này mềm
mấy nụ hôn mà môi em nhợt nhạt
chén rượu vơi nào trong mắt thôi miên
những tiếng anh yêu như bài nhật tụng
thừa thãi nhiều hoá thiếu thốn quanh năm
tất cả nỗi buồn trên lưng dưới bụng
có hoá hư không vào gối kê nằm
--nguyetthao170407--
THÁNH GIÁ
Có hình như Chúa bảo
em là cây thánh giá của đời anh
cây thánh giá trân châu ngọc báu
một dữ chín lành
ngàn rưỡi dấu đinh
Và hình như Chúa cũng phán
anh là cây thánh giá của đời em
cây thánh giá tam sao tứ hạn
ba trắng bảy đen
mười nút bõ bèn
Rồi hình như Chúa cũng dạy
mỗi người có cây thánh giá riêng
một nửa đời còng lưng vác
để chờ ngày
treo dọng ngược mình lên !
***
LẦN ĐẦU GẶP ĐỨA EM LAI
tôi có còn nguyên những chân như
hồn ai sông núi bỏ đi từ
những con sâu phải mùa sinh sản
một năm dài bao nhiêu tháng tư
Vòng tay ôm lỏng tôi lường lọng
cả gối chăn khuya cũng mắt chừng
cửa nhà hoang mối thân gò đống
những nhớ thương vùi trong bứu ung
tôi có con nguyên vết sướt không
những con chim chết ở bên rừng
xác ai ? bó gối trong lầu phố
vết sướt sau lưng đọng máu ngừng
tay nắm thịt da buốt lòng nhau
nhìn đâu cho mỏng những phân đau
nhìn đâu cho hoá thành sương khói
nước mắt trong veo cũng nhuốm màu
ai nhớ ai là ai nữa không ?
nước đã loang sông chẳng nguyên giòng
hơn ba mươi vệt đau rời khúc
lai gì lai một kiếp nô vong !
--nguyetthao250407--
GIỮA QUẠNH HIU MÌNH
Có ai ngồi trong cái cũi
thấy ngày trải nắng ra phơi
không gian ba chiều tắt tối
cuối đường hầm ánh sáng tôi
Ngỡ khe lòng như cánh tủ
mở trời đem gió ra hong
thấy trong bít bùng áo mũ
một bầy lố nhố thằng ông
Có ngày vòng qua chỗ đợi
tay cầm nỗi nhớ đi chơi
lối vườn không nhau tưới xới
lá hoa xào xạc khô rồi
Không trôi là sông đã cạn
tóc rơi rụng nhánh chia nào
một đời bên nhau chắc chán
có thuyền ai đắm trong ao
****
TẤM LƯNG TRẦN Ở TÂN SƠN NHẤT
Hở cho lưng thấy mặt trời
hai giây áo một vai người biệt ly
mảnh khăn hồng phấn lau đi
dấu tay còn triệu con vi khuẩn sầu
nhắc ngày chia thịt da nhau
đói đuôi mắt ngọt no đầu lưỡi thơm
mỗi phân xác một phân hồn
giăng nghiêng thế dựng cuộn tròn dáng cong
hở vai cho tóc phiêu bồng
đây truân chuyên lại này phong ba về
vết gì trên tấm lưng chia
vết trần ai vạch lằn khuya với ngày
***
MỘT MÌNH ! TÔI NGỦ NẰM NGHIÊNG
Chiều giường - đo thiếu trăm năm
tôi kê gối lệch tôi nằm nghiêng lưng
chăn thu đắp mảnh lừng chừng
cao nguyên nhũ đỏ .
thấp rừng rũ nâu
nghiêng đèo dốc lượn về đâu
cồn dâng mấy lớp khe sâu mấy tầng
Máu dồn da thịt nghiêng thân
tay nghiêng hứng giọt trong ngần triết minh
đất trời nghiêng cõi bình sinh
tôi xiêm áo lại nghiêng mình tạ tôi
Chiều giường đo một
đo đôi
đêm nay tôi ngủ nghiêng chơi . .
một mình
****
NGÀY NÀO KHÔNG LÀ NGÀY CỦA MẸ
Mẹ từ hạt F. hat Q.
cha đem con X. con Y. dúi vào
Ở đâu ra sợi tế bào
để con biết cội nguồn nào của con
nhiễu vô là hạt máu tròn
ứa ra đã cục thịt còn đỏ tươi
ngàn năm cái giống mầm người
trăm năm một kiếp một đời mẹ ươm
Bây giờ
da tóc tinh tươm
con như con ngựa hất bườm nhẩy đi
Để rồi hạt X. hạt Y.
trong con
lại gặp con Q. con C.
Cái vòng tròn chẳng ai ngờ
mẹ ơi !
biết đến bao giờ ?
mẹ ơi !
***
Văn Châu giới thiệu
NGHE KHÚC NHẠC CŨ NHỚ BÀI THƠ XƯA
Sáu sợi giây chùng - bao nốt đau !
người ngâm người hát khúc nhạc sầu
trầm sâu nốt hận - cao nốt nhớ
thăm thẳm nốt buồn - rơi xuống đâu
*
rơi xuống yên giang giải bạc hà
rơi vào hỗn hải tấm phong ba
còn lại bao nhiêu người thắt lại
một gói cuồng dông rơi trúng ta ?
***
CHỪNG ẤY BUỒN THÔI
Người như giòng nuớc trong
chảy vào con sông đục
cho đời ta một lúc
khuấy lên tình hỗn mang
*
trót lỡ chuyến đò ngang
thì trông con tàu nguợc
trăm năm ngàn năm truớc
mình lỗi hẹn nhau rồi
*
em như bữa tiệc mời
ruợu đầy ly chẳng uống
cả đời nhau : khách muộn
đến tìm chỗ ngồi không
*
lại như ngọn nến hồng
ấm lòng thôi chút lửa
để kiếp sau gặp nữa
vẫn chừng ấy buồn thôi
***
SỢ
Con chim nó sợ cành cong
Còn em sợ nỗi . . . chạnh lòng người ta
chiều chiều sợ đám mây xa
đêm đêm sợ bóng trăng qua cuối vườn
nhỡ nhớ người sợ phấn son
lại thương chồng sợ nụ hôn mùi chồng
tay đưa võng sợ võng buồn
ru con sợ cả bồn chồn tiếng con
***
MƯA MƯA !
Tháng ngày cứ rong .. mưa
trời - chỗ nào cũng dột
cả hai nhau đều ướt
buồn .. chẳng ở .. chẳng về
*
những giòng rãnh bộn bề
hóa lội lầy quen thuộc
thế mà tôi ... cũng trượt
ngã lộn phải tay người !!!
*
giờ lạc cõi lạc thời
ngày- lúc nào cũng tối
bước chân ai cũng vội
chỉ tôi hẩm hiu ngồi
một mình tôi đợi tôi
*
thế mà sao ..cũng muộn
bởi vì tôi cứ trốn
tôi vào những cơn mưa
--( cảm tác khi đọc bài thơ THÂN PHẬN của NgôhuuDoan)--
EM NHƯ QUÁN LỠ CHỢ ĐỜI
Em như quán lỡ chợ đời
Nơi anh cần một chỗ nghỉ
(Như khi thèm một con đĩ )
để buồn vui nhau qua đêm
để có một góc bình yên
giữa biển rừng đời bão tố
để có một ngày đáng nhớ
trong gìong năm tháng phải quên
ngày mai lại rất thản nhiên
Anh đi cùng trời cuối đất
Và em lại rồi sẽ mất
Cái điều chưa có bao giờ
Và em lại rồi sẽ chờ
Cái điều chẳng khi nào đến
Hỏi có ai thừa ngọn nến
Cho em mượn thắp đêm đời
Hỏi có ai dư nụ cười
Cho em vay làm nghĩa sống
Hỏi có ai bán hy vọng
Em mua rẻ chút niềm tin
Em như quán lỡ chợ đời
chờ ai cần một chốn nghỉ
hỏi trái tim từng bất trị
bao giờ ứa máu đây anh?
***
KARAOKE BUỒN
Run tay rung phím nhạc thừa
ai rơi tiếng nấc xuống vừa khúc nhau
môi khô
ướt đoạn tình nhầu
sol buồn kiếp nọ mi sầu cõi kia
thăng trầm giữa quạnh hiu
khuya
những con chữ nhảy lên bia đá mình
cuống cuồng câu hát lời kinh
vật vờ áo
ngủ phục sinh tôi về
--nguyetthao 170307--
NGHĨA LÀ TÔI VẪN ...
Tôi còn đẹp như mười lăm mười bảy ?
ai giêng hai vẫn cặm cụi đi về
ôi quỹ đạo
vòng người oan nghiệt ấy
úp ngửa lòng
thắt ngực nỗi đau tê !
Tình thu đông năm ba lần thất bát
nhan sắc mùa xuân hạ rãnh thời gian
giọt nước mắt
cứ mở đường về đất
mỗi hôì hương là mỗi cuộc chơi tàn
Lại ngồi buồn như hình sông bóng núi
tóc lìa vai tim bỏ ngực trống lòng không
ngày rũ rượi hình dài kinh sám hối
đêm trần truồng bóng giãi tội tôi xong
Tôi còn đẹp như mười lăm mười bảy !
đợi ba mươi ba mốt mới dậy thì ?
--nguyetthao180307--
HỎI NHỎ
người sẽ như chim của đất trời
như mây của gió bốn phương trôi
mây của đất trời chim của gió
nên có là người yêu của tôi ?
rồi cánh chim trời bay có mỏi
dấu mắt trong theo cõi mịt mù
ai đi áo mỏng chiều loang khói
sương rừng hoen nhạt bóng mờ thu !
***
NHÂN CHỨNG
Góc gương trong bóng hồn nào lâp lửng
Lược luân trầm tìm nhánh rẽ phân thây
tóc bội bạc nửa mùa mây nhân chứng :
sợi oan mềm buộc lỏng giữa khe tay
tôi thân xác căm hờn chăn gối dựng
vết môi ai răng nghiến thịt da bầm
mắt bội bạc chiếu giường đêm nhân chứng :
xoãi tay nằm sông suối cạn trăm năm
sóng khôn lường vỏ hồn tôi ốc mượn
biển mêng mông tẩm liệm biết bao thuyền
trái tim nhỏ tiêu hoang tình yêu lớn
khổ đau người
nhân chứng : tội tôi riêng
--nguyethao010407--
NGƯỜI THÌ SAO CÒN TÔI VẪN NÔN NAO ĐỢI
Bên kia còn nhịp thở
bên kia là nỗi nhớ
Người thì sao
còn tôi thì vẫn nôn nao đợi
đợi giữa chiếc giường
một tờ giấy ly hôn
chỉ có một bức tường
cho người úp mặt
nên sự thật
ở phía sau lưng tôi
chung mình chưa thể ngăn đôi
bởi chiếc giường vốn chật
còn chia thước đất
là phải chạ mặt trời
vẫn nghe hơi thở người
còn loang thoang trong gió
như loang thoang đâu đó
một chút hương linh lan
chỉ có một tấm màn
cho tôi ngăn chéo lại
ai trần truồng thoải mái
cởi áo quần ném xuống chân
ai ?!
còn chung một chiều dài
nên gần nhau lắm
nhưng vẫn xa thăm thẳm
bởi có một đại dương
ở giữa hai góc giường
bên kia là nỗi nhớ
bên kia còn nhịp thở
người thì sao
tôi thì vẫn nôn nao đợi
--nguyethao050407--
BÀI TRẦN TÌNH THỨ BỐN
(cho Nh . )
Ai viết bài thơ về con đĩ
đêm động phòng không dấu hoa son !
nửa chén giao bôi còn mộng mị
nợ chồng một giọt máu con con
năm bảy con đường cho em chọn lựa
vài mảnh hoàng hôn giăng cửa em về
cây thập giá nào cũng rừng rực lửa
góc giưòng nào cũng vuông vức phân chia
bóng nến đêm soi tình ngày bội bạc
bao nhiêu bàn tay vuốt tóc này mềm
mấy nụ hôn mà môi em nhợt nhạt
chén rượu vơi nào trong mắt thôi miên
những tiếng anh yêu như bài nhật tụng
thừa thãi nhiều hoá thiếu thốn quanh năm
tất cả nỗi buồn trên lưng dưới bụng
có hoá hư không vào gối kê nằm
--nguyetthao170407--
THÁNH GIÁ
Có hình như Chúa bảo
em là cây thánh giá của đời anh
cây thánh giá trân châu ngọc báu
một dữ chín lành
ngàn rưỡi dấu đinh
Và hình như Chúa cũng phán
anh là cây thánh giá của đời em
cây thánh giá tam sao tứ hạn
ba trắng bảy đen
mười nút bõ bèn
Rồi hình như Chúa cũng dạy
mỗi người có cây thánh giá riêng
một nửa đời còng lưng vác
để chờ ngày
treo dọng ngược mình lên !
***
LẦN ĐẦU GẶP ĐỨA EM LAI
tôi có còn nguyên những chân như
hồn ai sông núi bỏ đi từ
những con sâu phải mùa sinh sản
một năm dài bao nhiêu tháng tư
Vòng tay ôm lỏng tôi lường lọng
cả gối chăn khuya cũng mắt chừng
cửa nhà hoang mối thân gò đống
những nhớ thương vùi trong bứu ung
tôi có con nguyên vết sướt không
những con chim chết ở bên rừng
xác ai ? bó gối trong lầu phố
vết sướt sau lưng đọng máu ngừng
tay nắm thịt da buốt lòng nhau
nhìn đâu cho mỏng những phân đau
nhìn đâu cho hoá thành sương khói
nước mắt trong veo cũng nhuốm màu
ai nhớ ai là ai nữa không ?
nước đã loang sông chẳng nguyên giòng
hơn ba mươi vệt đau rời khúc
lai gì lai một kiếp nô vong !
--nguyetthao250407--
GIỮA QUẠNH HIU MÌNH
Có ai ngồi trong cái cũi
thấy ngày trải nắng ra phơi
không gian ba chiều tắt tối
cuối đường hầm ánh sáng tôi
Ngỡ khe lòng như cánh tủ
mở trời đem gió ra hong
thấy trong bít bùng áo mũ
một bầy lố nhố thằng ông
Có ngày vòng qua chỗ đợi
tay cầm nỗi nhớ đi chơi
lối vườn không nhau tưới xới
lá hoa xào xạc khô rồi
Không trôi là sông đã cạn
tóc rơi rụng nhánh chia nào
một đời bên nhau chắc chán
có thuyền ai đắm trong ao
****
TẤM LƯNG TRẦN Ở TÂN SƠN NHẤT
Hở cho lưng thấy mặt trời
hai giây áo một vai người biệt ly
mảnh khăn hồng phấn lau đi
dấu tay còn triệu con vi khuẩn sầu
nhắc ngày chia thịt da nhau
đói đuôi mắt ngọt no đầu lưỡi thơm
mỗi phân xác một phân hồn
giăng nghiêng thế dựng cuộn tròn dáng cong
hở vai cho tóc phiêu bồng
đây truân chuyên lại này phong ba về
vết gì trên tấm lưng chia
vết trần ai vạch lằn khuya với ngày
***
MỘT MÌNH ! TÔI NGỦ NẰM NGHIÊNG
Chiều giường - đo thiếu trăm năm
tôi kê gối lệch tôi nằm nghiêng lưng
chăn thu đắp mảnh lừng chừng
cao nguyên nhũ đỏ .
thấp rừng rũ nâu
nghiêng đèo dốc lượn về đâu
cồn dâng mấy lớp khe sâu mấy tầng
Máu dồn da thịt nghiêng thân
tay nghiêng hứng giọt trong ngần triết minh
đất trời nghiêng cõi bình sinh
tôi xiêm áo lại nghiêng mình tạ tôi
Chiều giường đo một
đo đôi
đêm nay tôi ngủ nghiêng chơi . .
một mình
****
NGÀY NÀO KHÔNG LÀ NGÀY CỦA MẸ
Mẹ từ hạt F. hat Q.
cha đem con X. con Y. dúi vào
Ở đâu ra sợi tế bào
để con biết cội nguồn nào của con
nhiễu vô là hạt máu tròn
ứa ra đã cục thịt còn đỏ tươi
ngàn năm cái giống mầm người
trăm năm một kiếp một đời mẹ ươm
Bây giờ
da tóc tinh tươm
con như con ngựa hất bườm nhẩy đi
Để rồi hạt X. hạt Y.
trong con
lại gặp con Q. con C.
Cái vòng tròn chẳng ai ngờ
mẹ ơi !
biết đến bao giờ ?
mẹ ơi !
***
Văn Châu giới thiệu
0 Comment: