Một thuở cỏ hoang & Về cõi trăm năm- Thụy Du
Phố núi...
MỘT THUỞ CỎ HOANG
Nào có chờ một ngày mai
Dòng nước chia hai bên trong, bên đục
Nỗi đau thì chưa mục
Mái ngói rêu phong đã đôi chục năm rồi
Lá vàng thu còn đọng đó những bồi hồi.
Một lần đi, đâu rồi nơi này khuông cửa ?
Lộ trình của nỗi đau đan xen vào giữa
Để ta cứ một mình, một thửa cỏ hoang
Cứ tự nhiên như thế đừng sang trang
Để lại thêm ngổn ngang chật lối
Âm thầm riêng mình đi về đêm tối
Ngày nối ngày, đêm nối lặng câm
Thụy Du
VỀ CÕI TRĂM NĂM
Cần gì Người phải đợi lấy thời gian?
Để xóa tan cuộc mình hiện hữu
Phận người trả, biết bao nhiêu là đủ?
Bao nhiêu là vừa, để vào giấc ngủ ngàn năm
Ừ! thì cứ thản nhiên đi...về cõi trăm năm
Lãng quên, lặng câm "giữa ngày nắng cạn" (*)
Đợi lúc " ngộ được dòng luân hồi " (*) thì dường như chai sạn
Không còn những cảm rung vô hạn ban đầu
Xin vứt miền nổi loạn xuống chân cầu
Bình thản yêu thương...mặc đục ngầu gian dối
Thụy Du
----------------------------------------------------
(*): Trăng
0 Comment: