Tưởng nhớ Bùi Giáng, một văn tài độc đáo- Văn Châu
Phố núi...
TƯỞNG NHỚ BÙI GIÁNG- MỘT VĂN TÀI ĐỘC ĐÁO
Vậy là còn 2 hôm nữa sẽ đánh dấu 16 năm ( 07-10-1998_ 07-10-2014 ) Chàng “trung niên thi sĩ” – cách gọi đầy yêu thương, chân tình mà mọi người thường gọi Bùi Giáng- đã thênh thang nơi cõi hư huyền; miên viễn.
Trong kí ức và hoài niệm của mỗi chúng ta, chắc hẳn sẽ không bao giờ quên được hình ảnh người thi sĩ kỳ dị mà cũng rất kỳ tài có một không hai này.
Kể chuyện về cuộc đời Bùi Giáng, hay viết hoặc bình về văn tài của ông từ thuở còn sinh thời, cũng như sau khi ông đã ra đi là rất nhiều rồi và có lẽ không bao giờ nói đủ, nói hết.
Nhân dịp tưởng niệm 16 năm ” trung niên thi sĩ “- người luôn miệng nói “vui thôi mà!” đã đi xa. Cho tôi được xin phép:
* Nhà thơ Phạm Thiên Thư- Tác giả của nhiều tập thơ nổi tiếng- trong đó có những bài: Ngày xưa Hoàng thị.., Động hoa vàng..đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc nghe xao động lòng người.
* Nhà thơ Lê Văn Trung- Tác giả của những tập thơ: Cát bụi phận người, Tịnh khúc , Bi khúc..chứa đựng nhiều nổi niềm; thao thức, đang sống ẩn dật tại Đà Nẳng.
* và Nhà thơ Nguyễn Văn Nhân- Tác giả của những tập thơ: Gọi vào thinh không, Ngựa cũng buồn, Nuốt trộng quạnh hiu..
Để giới thiệu 3 bài thơ của 3 anh viết về Bùi Giáng tiên sinh.
Mong việc làm cỏn con này được xem như là một nén tâm hương kính dâng lên người thi sĩ độc đáo- có một không hai mà tôi, cùng bao lớp người hằng yêu quý và ngưỡng mộ.
BÙI GIÁNG BỐN MÙA
Ta thấy anh là – con dế điên
Cả mùa xuân – hát giữa thanh thiên
Mùa xuân hoa cỏ vương đầy sách
Anh ném thơ ca – xuống võng thiền
Ta thấy anh là – con dế què
Suốt mùa hạ thẫm – hát im nghe
Anh chưa nhảy khỏi bờ nhân ngã
Lại ném tồn sinh tím vỉa hè.
Ta thấy anh – là dế sương mù
Hát ca âm ỉ suốt mùa thu
Anh mơ hồ cả đêm xòe nguyệt
Vàng cả Kim Cương mở lối tu.
Ta thấy anh là dế nội đồng
Lẫn vào hương cỏ hát mùa Đông
Anh sai ngôn ngữ như phù thủy
Ngôn ngữ đè anh xuống cõi không.
Ta với anh- cùng Dế Đá trời
Thượng đế cầm râu ngoáy ngoáy chơi
Chọi với hư vô đầu trụi tóc
Tìm trong đá tảng – cái chơi vơi
Phạm Thiên Thư
NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG
(kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)
Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã đi , đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
Lê Văn Trung
BÙI GIÁNG ĐẠI CA
Kính chào Bùi Giáng đại huynh
Đời vui sao lại thình lình bỏ đi
Suối khe rất mực nhu mì
Ngàn thu rớt hột xanh rì cỏ hoa
Kính chào Bùi Giáng đại ca
Xích lô chễm chệ ta bà dạo chơi
Mẫu thân Phùng Khánh mỉm cười
Lên non nhớ núi về trời nhớ mây
Tới đây không ở lại đây
Đại huynh kì cục xé ngày rách ngang
Một bầy tiểu đệ hoang mang…
Nguyễn Văn Nhân
Vậy là còn 2 hôm nữa sẽ đánh dấu 16 năm ( 07-10-1998_ 07-10-2014 ) Chàng “trung niên thi sĩ” – cách gọi đầy yêu thương, chân tình mà mọi người thường gọi Bùi Giáng- đã thênh thang nơi cõi hư huyền; miên viễn.
Trong kí ức và hoài niệm của mỗi chúng ta, chắc hẳn sẽ không bao giờ quên được hình ảnh người thi sĩ kỳ dị mà cũng rất kỳ tài có một không hai này.
Kể chuyện về cuộc đời Bùi Giáng, hay viết hoặc bình về văn tài của ông từ thuở còn sinh thời, cũng như sau khi ông đã ra đi là rất nhiều rồi và có lẽ không bao giờ nói đủ, nói hết.
Nhân dịp tưởng niệm 16 năm ” trung niên thi sĩ “- người luôn miệng nói “vui thôi mà!” đã đi xa. Cho tôi được xin phép:
* Nhà thơ Phạm Thiên Thư- Tác giả của nhiều tập thơ nổi tiếng- trong đó có những bài: Ngày xưa Hoàng thị.., Động hoa vàng..đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc nghe xao động lòng người.
* Nhà thơ Lê Văn Trung- Tác giả của những tập thơ: Cát bụi phận người, Tịnh khúc , Bi khúc..chứa đựng nhiều nổi niềm; thao thức, đang sống ẩn dật tại Đà Nẳng.
* và Nhà thơ Nguyễn Văn Nhân- Tác giả của những tập thơ: Gọi vào thinh không, Ngựa cũng buồn, Nuốt trộng quạnh hiu..
Để giới thiệu 3 bài thơ của 3 anh viết về Bùi Giáng tiên sinh.
Mong việc làm cỏn con này được xem như là một nén tâm hương kính dâng lên người thi sĩ độc đáo- có một không hai mà tôi, cùng bao lớp người hằng yêu quý và ngưỡng mộ.
BÙI GIÁNG BỐN MÙA
Ta thấy anh là – con dế điên
Cả mùa xuân – hát giữa thanh thiên
Mùa xuân hoa cỏ vương đầy sách
Anh ném thơ ca – xuống võng thiền
Ta thấy anh là – con dế què
Suốt mùa hạ thẫm – hát im nghe
Anh chưa nhảy khỏi bờ nhân ngã
Lại ném tồn sinh tím vỉa hè.
Ta thấy anh – là dế sương mù
Hát ca âm ỉ suốt mùa thu
Anh mơ hồ cả đêm xòe nguyệt
Vàng cả Kim Cương mở lối tu.
Ta thấy anh là dế nội đồng
Lẫn vào hương cỏ hát mùa Đông
Anh sai ngôn ngữ như phù thủy
Ngôn ngữ đè anh xuống cõi không.
Ta với anh- cùng Dế Đá trời
Thượng đế cầm râu ngoáy ngoáy chơi
Chọi với hư vô đầu trụi tóc
Tìm trong đá tảng – cái chơi vơi
Phạm Thiên Thư
NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG
(kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)
Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã đi , đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
Lê Văn Trung
BÙI GIÁNG ĐẠI CA
Kính chào Bùi Giáng đại huynh
Đời vui sao lại thình lình bỏ đi
Suối khe rất mực nhu mì
Ngàn thu rớt hột xanh rì cỏ hoa
Kính chào Bùi Giáng đại ca
Xích lô chễm chệ ta bà dạo chơi
Mẫu thân Phùng Khánh mỉm cười
Lên non nhớ núi về trời nhớ mây
Tới đây không ở lại đây
Đại huynh kì cục xé ngày rách ngang
Một bầy tiểu đệ hoang mang…
Nguyễn Văn Nhân
0 Comment: