Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Thương nhớ vô bờ Một đóa phù dung ( Phần 1)- Văn Châu

THƯƠNG NHỚ VÔ BỜ- MỘT ĐÓA PHÙ DUNG
                                           Phần 1: Một nốt trầm buồn
Bỗng nghe lòng chùng lại
Khi chạm phải Nốt Trầm
Tiếc!- Bây giờ (và) mãi mãi
Người đã hóa trăm năm...

 Nguyệt Thảo      Vâng, Nốt Trầm buồn ấy- chính là hồn thơ tài hoa, nhưng trót phải gánh chịu nhiều truân chuyên,
mệnh bạc: Nguyệt Thảo.

     Nguyệt Thảo sinh năm 1979 tại SaiGon. Thảo có gốc Bắc của bố và chất miền Tây của mẹ (mẹ Thảo ở Kiên Giang). Học giỏi môn văn, nhưng chỉ dở chừng ĐH thì lao vào đời bươn chải. Nhà có hai anh em, cùng cha khác mẹ, cũng ít gần gũi vì những điều kiện sống khác nhau. Rồi Thảo đi xuất khẩu lao động, có một baby ở Canada. Lại quay về Việt Nam sống bằng chính sự bươn chải của mình khi những trục trặc gia đình phát sinh...

     Ngày 13.3.2008, Thảo ra đi vì một cơn đột quỵ (tiền sử bệnh tim).

     Sự ra đi này- dù đột ngột, nhưng như đã được chính Thảo dự báo và sắp xếp sẳn, vì trước đó không lâu, Nguyệt Thảo đã chuyển toàn bộ bản thảo ,nick, pass các diễn đàn mình tham gia cho bạn mình là Hồ Bắc dặn dò chăm sóc để vĩnh viễn ra đi.

     Cũng theo di nguyện, Nguyệt Thảo đã được hỏa táng và gửi di cốt cho con trai dù còn nhỏ ở tận Canada.

     Tiếc rằng thời gian mà Nguyệt Thảo“ở trọ trần gian” cùng chúng ta rất ngắn, cũng như sự ra đi quá lặng lẽ, âm thầm khiến ít người biết được- trong đó có cá nhân tôi. Xin Nguyệt Thảo thứ lỗi này nhé!

     Đêm nay, nhìn vào di ảnh và đọc lại di cảo thơ của Nguyệt Thảo, đã khiến lòng tôi vô cùng xúc động mà không nén được tiếng lòng nức nở:
Gửi hương sắc lại cho đời
Vội vàng chưa kịp nói lời từ ly
Tôi buồn như bóng Sa Di
Rưng rưng ứa lệ trước di ảnh Người
     Đau thật! Dù có lần Thảo đã trăn trở:
Thôi tóm lại .
trong bụi bờ là đất
Chẳng oan khiên
ta cũng hóa giun trùng
Có trời biết mình yêu nhau chân thật
Hóa giun trùng
cho lòng hóa khoan dung
Thôi tóm lại
hoa tàn hương cũng tận
tháng ngày đi
đổi lại
nếp nhăn về
tôi / son phấn / tẩy bồi / môi mắt nhận
người tỉnh say / đàng điếm / giả / chân thề

                (Thôi tóm lại)
Đặc biệt là sự dự báo chính xác đến rợn người:
TÔI PHẢI ĐI ĐÂY

Tôi phải đi đây. ngày đã cạn
đêm đã cùng, năm tháng đã thôi
vui đã đủ, giận hờn đã chán
còn nghĩa gì mảnh xác thân hôi !

trời đất rộng, lòng tôi bỗng nhỏ
một nẻo về bốn gõ quanh co
tàu nguợc - tàu xuôi đều đã lỡ
hồn chạnh buồn như cái chợ trưa

giữa chợ trưa lại ngồi tính sổ
vay trăm năm góp trả một đời
trả một đời tôi còn vẫn nợ
vẫn nợ nguời tôi nợ cả tôi

nên dành dụm mỗi ngày mỗi tối
nên chắt chiu từng phút từng giây
mà thời gian thì qua rất vội
chẳng kịp rồi ! tôi phải đi đây !!!!!!

chẳng kịp rồi !!!!!!
tôi phải đi đây.
chẳng kịp rồi tôi phải đi đây !
     Tôi xin được chia sẻ sự đồng cảm và cùng bày tỏ niềm tâm đắc với Từ Linh Nguyên khi bạn viết: “Em đã đến bên đời, ngân lên những cung bậc yêu thương sầu muộn lắm, để nhẹ nhàng ra đi mà đắm đuối cho bao hồn nhung nhớ . Tiễn em đi là những giọt lặng thầm rớt lạnh lối chia phôi . . .”
     Và Linh rất có lý khí đã ví Nguyệt Thảo là Một Đóa Phù Dung- Quả thật quá chuẩn xác và không thể tuyệt vời hơn!
”À ơi !
Đóa Phù Dung đã ngủ say,
Trăng mờ cỏ dại còn lay bên đời . . .
     Nhân đây, cũng mong được gửi đến Trần Thiên Thị, cùng rất nhiều bạn bè; thân hữu gần xa lời cảm ơn vì đã lập ra trang Bạn Thơ NGUYỆT THẢO trên facebook này, cùng 1 vài trang web khác nữa để lưu dấu và tỏ tình yêu mến, tiếc nhớ về một người bạn lớn vội sớm đi xa, cùng di cảo của Người- một tài sản lớn lao cho những người yêu thơ hôm nay và mãi mãi sau này. Tôi tin rằng ở cõi nào dù xa lắm, Thảo đang mở môi cười thật dịu hiền, ấm áp cùng tất cả anh chị em.

     Đêm nay ngồi muộn, viết những dòng này khi đã quá nửa khuya. Tôi mở cửa bước ra vườn, hít thở một chút khí lành và sương đêm tinh khiết, nhìn lên bầu trời đêm thu thật trong trẻo và giăng mắc triệu vì sao. Với niềm xúc cảm dâng tràn ấy, mắt tôi bỗng cay cay và chăm chú nhìn về một ngôi sao sáng nhất, thầm nghĩ và ước rằng, biết đâu đó là vì sao mang tên Nguyệt thảo, chứa đựng một hồn thơ dù nhiều u uẩn, sầu thương, đau đáu nổi buồn nhân thế, nhưng mãi còn lay động bên đời.

     Trở lại bàn tính, như theo động hình, tôi thao tác rất nhanh, chọn một bài hát thật nhẹ nhàng; sâu lắng- Dẫu biết rằng nay đâu chỉ còn để hát ru “Em Ngủ Trong Một Mùa Đông” , mà là sẽ ru cả suốt bốn mùa, cả nghìn thu miên viễn...
     Hãy ngủ ngoan- Thảo nhé!
Phố núi Pleiku, 1 đêm Thu
Văn Châu

**********************
Thi tuyển Nguyệt Thảo


Phần 2: Thi tuyển Nguyệt Thảo

     Xin trân trọng giới thiệu cùng anh chị em thi hữu Di cảo thơ của Nguyệt Thảo do Nhà thơ Trần Thiên Thị sưu tầm:
    - Xin được cảm ơn Trần Thiên Thị thật nhiều!



MỖI NỖI BUỒN MANG MỘT TÊN RIÊNG

Mỗi nỗi buồn mang tên một gã đàn ông
em xếp lại cho ngay vần dễ đếm
những cái tên thường ngày phải kiếm
vẫn hồn nhiên chễm chệ ở đầu hàng

Mỗi nỗi buồn mang tên một đứa tình nhân
em đẹp thêm mỗi sau một phiên chợ
để sướt mướt nhiều hơn vào tráo trở
nên nụ hôn đôi lúc cũng rất . .tình người

Có nỗi buồn mang tên đức Chúa trời
cây thập giá ngã ba lòng thòng ân phước
mười ngón tay mân mê miền cứu chuộc
môi mép còn rền rĩ phúc âm ai ?

Có nỗi buồn mang tên đấng Như lai
vườn ngộ tịnh luân hồi đêm tam bảo
em vô niệm vô chấp vô y áo
hoá thân đâu ? mờ mịt khói nhang thiền

Mỗi nỗi buồn mang một cái tên riêng
em thích nhất tên nỗi buồn Tận Thế !

***


EM VẪN ĐỢI CHỜ ANH

Em vẫn chờ đợi anh
như chờ ngày tận thế
em vẫn tin vào Chúa
như tin đứa sở khanh
em vẫn cần có anh
để yêu cho đuợc đủ
dù cuộc tình đã cũ
dù cuộc sống đã thừa


bởi em lỡ phụng thờ
một tình yêu ma quỉ
em đã từng đánh đĩ
với cả Đức Chúa Trời
để đuợc thấy anh cuời
những lần anh sám hối
đuợc nghe lời giả dối
những lúc anh ăn năn :
" Chúa có muời điều răn
nghĩa là Nguời đã sót
điều răn thứ muời một
chớ bạc phụ nguời tình " 


em muốn đuợc ôm anh
như ôm cây thập giá
và ôm luôn tất cả
tội lỗi của cuộc đời
Chúa cứu cả loài nguời !!!!
thiên đàng hay địa ngục?
khổ đau hay hạnh phúc?
chỉ mình anh cứu em !

***


BÀI THƠ DANG DỞ THÁNG MƯỜI HAI DANG DỞ

Mỗi cơn bão có
đôi ba chiều dự báo
mỗi chia ly còn
năm bảy hướng mưu toan
mình gặp nhau
chỉ nói chuyện . . .giá vàng
nên cưới hỏi
bỗng nhiên thành chuyện nhỏ

Những nụ hôn mỗi ngày thêm đắt đỏ
chút nồng nàn còn
nửa mặn
nửa chua
em cong môi làm dáng những thẹn thùa
chút run rẩy chưa tròn vai mắc cở

Những ánh mắt bỗng dưng đầy lễ độ
những tia nhìn nghi hoặc đẩy đưa nhau
có hai người một hướng ngẩng về đâu
trời đất rộng hay lỏng mình hoá nhỏ

Những cái nắm tay bây giờ hiếm có
Nhũng hẹn hò rơi
vãi lại sau lưng
những lần sau
những mai mốt
rất vô chừng
như tháng muời hai còn vài cơn bão trễ

Em ngoại đạo bỗng dưng thèm đi lễ !
***
Thi tuyển Nguyệt Thảo


EM HƯ HỎNG TỪ NHỮNG LỜI XIN ĐƯỢC

con tim nào biết nói năng gì
em hư hỏng bởi những lời xin đươc
nhớ trắng trong thuở thời hai ba năm trước
chẳng hẹn hò chẳng biết nhớ thương ai

Rồi những họ chẳng biết từ đâu lại
Theo đuổi sau lưng

đeo bám bên vai
bởi thừa hiểu là trái tim con gái
em nhân từ chẳng nghĩ đúng hay sai

lại lỡ dại yêu một người yêu khờ dại
chẳng biết gì chỉ biết nói yêu thôi

con tim nảo biết nói năng gì
em hư hỏng bởi những lời xin đươc
(tan học trễ người yêu chưa kịp rước )
họ từ đâu chợt đến xin được đưa về
bởi thừa hiểu em hay nhiều mơ ước
họ lại thật thà xin được dâng cho
nên tình cứ lại sau mà tới trước
chứ lòng em nào thay đổi bao giờ

con tim nào biết nói năng gì
em hư hỏng bời những lời xin được
thân con gái thì mười hai bến nước
mà họ có bao giờ xin được . . . em đâu

con tim nào biết nói năng gì
trót hư hỏng từ những lời xin được
nên trong đời bây giờ em chỉ ước

xin ngàn lần xin được
                                 trái tim yên
***


NGÀY SINH TÔI GỬI SINH NHẬT NGƯỜI

Tay tôi thắp lửa cho mình
đốt mươi ngọn nến thắp bình minh tôi
để nhìn vào bóng nến soi
thấy hoàng hôn một chiếc nôi bên đời

Tôi lay võng hát ru người
(cái bài thơ cũ một thời ru nhau )
Cái thời xưa ấy chưa lâu
Mà bài thơ cũ quên đâu đó rồi

Hoa chưa kịp nở tặng tôi
Cũng chưa kịp nở tặng người .. dửng dưng
Dưng dưng hoá đã vô chừng
Thôi thì sinh tử chẳng đừng nhớ nhau
***


LẠI MỘT GIÁNG SINH BUỒN

Ở đâu đôi mắt buồn có lẽ
đêm nay trốn ngủ trốn nhà thờ
tại sao đôi mắt buồn như thế
tội gì xin Chúa thứ tha cho
đôi mắt vẫn trông mờ xa lắm
Tôi về son phấn nhạt trăm năm
Ngày đông nỗi nhớ vàng rất đậm
Tháng chạp trong nhau một vết dằm

người vẫn vô tư đời tất tả
gió vẫn cưu mang nợ đất trời
ai đi quanh quẩn tìm hang đá
chỉ sợ Chúa buồn lây ta thôi

Tháng mười hai lạnh khoanh tay chặt
Níu aó ai thơm muợn chút mùi
buồn khua thức mộng chưa tròn giấc
ngửi gối chăn nồng vay chút vui

tháng mười hai bận không đi lễ
ai đã tê chân đổi chỗ quỳ
ở đâu đôi mắt buồn như thế
tội gì xin Chúa thứ tha đi ?

(lại một giáng sinh buồn )
***


TỪ LIÊU TRAI CÓ MỘT SƯƠNG PHỤ VỀ

Cây buồn vẫy gió buồn theo
hồn ai níu mảnh mây treo ngang trời
gió buồn rung lá buồn rơi
mai sau biết có về nơi cội nguồn

Thuyền trôi nước đáy sông còn
nhớ bao nhiêu để sóng mòn xô nhau
khôn nguôi tóc ngủ trên đầu
xoa tay vuốt bóng dưới cầu đục trong

Người xa cách một dặm lòng
như đầu sông cách một giòng cuối sông
chong đèn nhắc lửa thu đông
giữa chăn gối cũ giường không ấm giường

Đêm này tôi lại nhìn gương
từ liêu trai có một sương phụ về
***
Thi tuyển Nguyệt Thảo


MỘT MAI QUA DỐC XUÂN THÌ

thổi tro trong nhúm tro tàn
níu hoàng hôn lại trong hoàng hôn phai
lòng trong biển rộng sông dài
giòng tôi từ cõi thừa thai chảy về

chảy về chốn bỏ tôi đi
ta ơn cái thuở dậy thì ấy thôi
trời cho sống một lần đời
nên yêu cũng chỉ một người . . . phải yêu

chút tình còn lại mang theo
chút ghen với họ
chút kiêu với lòng
nhặt đâu trong mắt môi chồng
thây hồng nhan bạc phận hồng nhan tôi ?

trời cho sống một lần thôi
sao không yêu hết nhỡ rồi . . phải khi
một mai qua dốc xuân thì
muốn yêu nữa biết lấy gì mà yêu

nhặt buồn trong cõi hoang liêu
thấy tôi trong cái bóng chiều đời tôi
***


KHÔNG SAO CẢ !

Vết thương
đang chờ mưng mủ
khi trái tim bạc phụ
da thịt cũng lăng loàn

ngày tháng vẫn xếp hàng
theo nhau vào mộ phận
em chút tàn son phấn
chờ nhan sắc lưu vong

Không
vết thương rồi cũng khỏi
đâu chờ lời xám hối
đổ thừa nhau !
***


CHỈ MỘT TÔI NGỒI CHÚC TỤNG TÔI

Ngày rộn ràng tôi bữa tiệc vui
đũa đôi ngồi lại chén ly cười
lanh chanh môi mắt y áo mới
vuông bếp lòng xanh hoa trái tươi

và ngon như chiếc bánh bông lan
những mũi dao chia miếng dịu dàng
bao nhiêu thơm ngọt vun từ thuở
cha mẹ nuôi đời nhau chứa chan

lại 

       sẽ mềm như cây kem ướt
năm bảy quân thù xâu xé hôn
thịt da êm ái từng vết sượt
để lưỡi môi rung những nụ tròn

Lại
      nến lung linh nến bập bùng
một góc tư đời chưa bão dông
khách chẳng đi về đêm vắng gió
ai hát đâu xa lá động lòng

Lại
     hoa . và những . . thôi tôi vậy..
trăm nhánh đời chia trăm nhánh thơm
gót sen bước xuống đài trang gấy
có tiếng ly rơi vỡ thật dòn

làm bữa tiệc ngày . . thôi hối hả
để vắng thêm nhau một chỗ ngồi
ly cạn ly đầy không ai cụng
chỉ một vui buồn tôi chúc tôi

(mỗi một đầu năm là mỗi một sinh nhật buồn)
***


CHÂN THẬT MÀU GÌ

Những lời tôi đánh rơi
những lời tôi làm mất
có mấy phần chân thật
có mấy phần dối gian

Hôm qua lỡ vội vàng
hôm nay đành tiếc muộn
ngày xưa đừng ước muốn
giờ khỏi phải chán chê

Con sông đang trôi đi
cánh bèo nào dạt lại
dòng đời thì chảy mãi
tôi chẳng lẽ hoài .. tôi !?

Chín lời tôi nói chơi
một lời tôi nói thật
là lời tha thiết nhất :
tình yêu sẽ đổi màu
***


THÌ XA GẦN CŨNG VẬY

Đã cách ngăn thì xa - gần cũng vậy
mưa chẳng cùng rơi hạt chậm hạt mau
nhưng bao giờ cũng rớt hạt kề nhau
tình chẳng thế đành lòng em phải thế

Cả thế gian rủa nguyền em bạc tệ
chỉ một mình anh cao thượng giả vờ
chỉ một mình anh làm Chúa nhân từ
( ai bạc tệ để hồn anh thánh hoá )

Để vẫn nặng vai cây thập giá
vẫn chua lè ly dấm hồi sinh
và vẫn thật thà như những mủi đinh
em đóng dấu một cuộc tình rã nát

Sau chia ly sẽ là cuộc sống khác
sẽ lại yêu và em lại sẽ ngây thơ
như con sông rộng - hẹp cũng hai bờ
tình cũng lở cũng bồi như mọi lẽ

Đời cách ngăn thì xa - gần cũng thế
chằng chậm - nhanh mình cũng lỡ chuyến đò
***


CỒN NÂU

con đò với lại con đê
níu con sông lại thành quê hương mình
hương chanh hương bưởi hương quỳnh
cùng hương sứ quyện nên tình đôi ta
nhớ ngày hai đứa gần xa
ngọn dừa đã ước gốc đa đã thề

bây giờ xanh đỏ em về
cồn Nâu nổi trắng tứ bề can qua
môi hoá trái mắt hoá hoa
vườn chanh vườn bưởi hoá ra vườn tình
ong quen bướm lạ rập rình
nhổ rào cây nhãn bẻ cành cây mai...

con đò ơi con đê ơi
con sông ở giữa chia đôi ... đất trời
***
Thi tuyển Nguyệt Thảo


THƠ TẤT NIÊN TÔI

thôi phấn son đã nhú màu hớt hải
nên mỗi ngày tay chắp lạy cành mai
tháng chạp ơi làm ơn chầm chậm lại
cho nỗi buồn tôi vẫn kịp chia hai

ai áo ấm kịp khoe mùa tháng rét
tóc vàng nào còn ngã rẽ ngôi xanh
ai thiên hạ dục dồn mênh mang tết
mỗi riêng tôi chật chội tất niên mình

mong tết qua như xong kỳ kinh nguyệt
để cuối năm tôi vui bữa giỗ tình người
ai mang cả mùa xuân đi biền biệt
mười hai tháng tròn mừng nỗi hận thôi nôi

thôi phấn son đã nhú lời hối hả
đêm nhìn gương nhan sắc chợt giao thừa !

--nguyetthao0207--


THƠ NGUYỆT THẢO ĐẦU NĂM

Gánh hương xuống chợ muôn trùng
tôi rao bán nốt nỗi cùng tận tôi
nhành mai gẫy ngọn giữa trời
bao nhiêu xuân nở mấy thời nhuỵ hoa

mùng hai mùng một người ta
giao thừa tôi đã mùng ba tết rồi
Thảo cùng Nguyệt tận xa xôi
thì trăng hờn cỏ hận thôi phải đành

phải đành mới tháng mới năm
mới mền mới chiếu mới chăn mới giường
ứơc chi mới được căn hồn
để tôi chứa đủ nỗi buồn mới tinh

--Nguyệt Thảo (mùng 2 tết )--
( Còn tiếp phần 2 3 4)   
Văn Châu giới thiệu 

COMMENTS G+/FB:

2 Comments:
  1. Nặc danh06:14 24/10/14

    Cảm ơn Nhuy Gialai đã có mối đồng cảm, chia sẻ chút cảm xúc bằng cách đưa về trang Blog thật thanh nhã, thân thương này một di cảo thơ vô cùng sâu lắng và quý giá.
    Xin trân trọng giới thiệu cùng tất cả bạn bè, thân hữu.

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh12:55 26/10/14

    Wow, fantastic weblog structure! How lengthy have you ever been blogging for? you make running a blog glance easy. The entire look of your web site is fantastic, as neatly as the content material!

    Trả lờiXóa

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian