Ngụ ngôn lời Người- Thụy Du
Phố núi...
Ngụ ngôn lời Người
Ta trôi theo gió bồng bềnh
Lang thang bể rộng, thác ghềnh nhân gian
Ngày trong ánh nắng chói chan
Đêm vào trừ tịch, thở than muôn loài
Lỡ sinh một dáng hình hài
Đành cam chấp nhận tháng ngày gian truân
Bồng bềnh trong cõi trầm luân
Trả vay, vay trả bâng khuâng nợ người
Khổ đau vẫn nở nụ cười
Để Ai ? mãi vẫn là người yêu thương
Bồng bềnh bay… áng mây vương
Tìm nơi tứ hướng, tám phương hồng trần
Xa…! nhưng lòng vẫn thấy gần
Vì đời ta vốn thật cần có nhau
Bồng bềnh sóng nước lao xao
Ngụ ngôn từ thuở ta trao lời Người
Thụy Du
Ta trôi theo gió bồng bềnh
Lang thang bể rộng, thác ghềnh nhân gian
Ngày trong ánh nắng chói chan
Đêm vào trừ tịch, thở than muôn loài
Lỡ sinh một dáng hình hài
Đành cam chấp nhận tháng ngày gian truân
Bồng bềnh trong cõi trầm luân
Trả vay, vay trả bâng khuâng nợ người
Khổ đau vẫn nở nụ cười
Để Ai ? mãi vẫn là người yêu thương
Bồng bềnh bay… áng mây vương
Tìm nơi tứ hướng, tám phương hồng trần
Xa…! nhưng lòng vẫn thấy gần
Vì đời ta vốn thật cần có nhau
Bồng bềnh sóng nước lao xao
Ngụ ngôn từ thuở ta trao lời Người
Thụy Du
0 Comment: