Tiểu-Vân- Huy Uyên
Phố núi...
TIỂU VÂN
Em bàng bạc đời tôi
rồi bay đi mãi mãi
đành sao quên bỏ lại
cho nhau một nụ cười .
Hồn tôi em dấu kín
áo trắng bay trời chiều
mai rồi thành kỷ niệm
vết thương người quạnh hiu .
Em theo đời mấy đoạn
mộng tưởng người mấy phương
đường trần trôi màu nắng
đậu trên đôi mắt buồn .
Dài theo khúc đợi chờ
tháng ngày đi xa ngái
cầm tù con tim mãi
với niềm cay đắng xưa .
Em suốt đời mây ngủ
tôi mãi hoài lang thang
ước chi ta là gió
để tìm nhau khi buồn .
Gương soi bóng một người
mây bay đi hồ-điệp
biển đời hoài tưởng tiếc
một người Tiểu-Vân ơi !
Mây đã bay bay mãi
biết ngày nao quay về
đường xưa ai đem trải
dấu chân mây vờ trôi .
Người một lần đã gặp
giấu trong nhau nụ cười
đường về xa xăm quá
chỉ còn lại mình tôi .
Rừng xưa rồi thay lá
biển xưa rồi bạc lòng
treo tim người bóng núi
tháng ngày mãi xa trông .
Huy-Uyên
0 Comment: