Thương Về Tuổi Ấy- LangthangBNN
Phố núi...
THƯƠNG VỀ TUỔI ẤY
(viết cho tuổi học trò)
Thời gian... những nhịp gõ vô tình cuốn trôi cuộc đời, cuốn trôi tuổi trẻ càng lúc càng xa về miền dĩ vãng... Nhưng sẽ không bao giờ có thể lấy đi những ký ức đã in sâu đến tận đáy tâm hồn...
Ngày xưa... tuổi thơ đã cho chúng ta những tháng ngày êm đềm hơn bao giờ hết, và bây giờ, tuổi học trò đã trôi xa còn đọng lại trong ta một điều gì man mác chập chờn lung linh như giọt nắng xưa đọng trên vai cô bạn nhỏ giữa sân trường... Ta nghe đâu đây vang vọng từng lời giảng của Thầy Cô, từng tiếng nói câu cười của từng đứa bạn... Và từng tiếng kẻng xa xưa, tiếng kẻng báo giờ vào học, ra chơi hay quấn quýt bước chim non lúc tan trường...
Vẫn còn đâu đó vẹn nguyên những buổi sáng mùa đông thu mình trong áo ấm, trên bãi cỏ sân trường ướt đẫm sương đêm, từng nhóm học sinh vây quanh những đống lửa đốt vội vàng bằng những manh giấy vụn thu được sau mỗi lần quét lớp, nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời trong lúc đợi giờ vào học... hay những cơn mưa thu làm cho sân trường vắng vẻ, từng đứa vội vàng trên những ngã đường đến lớp, nhiều khi chỉ có tập vở nghiêng nghiêng thay nón áo che đầu...
Vẫn còn đâu đó vẹn nguyên những ngày đầu hạ nắng chói chang trên những hàng phượng vỹ, nhuộm hồng từng dòng lưu bút, tiếng ve kêu trong không gian âm vang nỗi buồn hoa phượng... và rồi tiếng kẻng sau cùng, cổng trường khép lại, nhưng những bước chân trở về vẫn đang bên nhau trò chuyện như muốn kéo dài thêm vài giây phút thân thương...
Nhiều khi... bâng khuâng nhớ về quá khứ ngày nào, ta để tâm hồn trôi ngược bồng bềnh qua dòng chảy thời gian... Thương về tuổi học trò ngày ấy, với mái trường xưa... với từng đứa bạn... Cũng mái trường xưa nay biết đã qua bao lần thay đổi, và từng con người xa mờ dần... theo tháng năm trôi...
Tuổi phượng hồng của tôi ơi! Giờ đây ta viết cho em, để tạm quên đi những ưu tư cuộc sống, những gai góc bon chen xoắn vặn cuộc đời của những kẻ dấn thân miền viễn xứ, để nhớ về những tháng ngày hoa mộng xa xưa... Nếu em muốn thì hãy cứ khóc đi, và hãy để mặc cho nước mắt rơi... từng giọt mênh mang những Hoài niệm - Nhớ - Thương Về Tuổi Ấy...
(viết cho tuổi học trò)
Thời gian... những nhịp gõ vô tình cuốn trôi cuộc đời, cuốn trôi tuổi trẻ càng lúc càng xa về miền dĩ vãng... Nhưng sẽ không bao giờ có thể lấy đi những ký ức đã in sâu đến tận đáy tâm hồn...
Ngày xưa... tuổi thơ đã cho chúng ta những tháng ngày êm đềm hơn bao giờ hết, và bây giờ, tuổi học trò đã trôi xa còn đọng lại trong ta một điều gì man mác chập chờn lung linh như giọt nắng xưa đọng trên vai cô bạn nhỏ giữa sân trường... Ta nghe đâu đây vang vọng từng lời giảng của Thầy Cô, từng tiếng nói câu cười của từng đứa bạn... Và từng tiếng kẻng xa xưa, tiếng kẻng báo giờ vào học, ra chơi hay quấn quýt bước chim non lúc tan trường...
Vẫn còn đâu đó vẹn nguyên những buổi sáng mùa đông thu mình trong áo ấm, trên bãi cỏ sân trường ướt đẫm sương đêm, từng nhóm học sinh vây quanh những đống lửa đốt vội vàng bằng những manh giấy vụn thu được sau mỗi lần quét lớp, nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời trong lúc đợi giờ vào học... hay những cơn mưa thu làm cho sân trường vắng vẻ, từng đứa vội vàng trên những ngã đường đến lớp, nhiều khi chỉ có tập vở nghiêng nghiêng thay nón áo che đầu...
Vẫn còn đâu đó vẹn nguyên những ngày đầu hạ nắng chói chang trên những hàng phượng vỹ, nhuộm hồng từng dòng lưu bút, tiếng ve kêu trong không gian âm vang nỗi buồn hoa phượng... và rồi tiếng kẻng sau cùng, cổng trường khép lại, nhưng những bước chân trở về vẫn đang bên nhau trò chuyện như muốn kéo dài thêm vài giây phút thân thương...
Tuổi phượng hồng của tôi ơi! Giờ đây ta viết cho em, để tạm quên đi những ưu tư cuộc sống, những gai góc bon chen xoắn vặn cuộc đời của những kẻ dấn thân miền viễn xứ, để nhớ về những tháng ngày hoa mộng xa xưa... Nếu em muốn thì hãy cứ khóc đi, và hãy để mặc cho nước mắt rơi... từng giọt mênh mang những Hoài niệm - Nhớ - Thương Về Tuổi Ấy...
Kontum 1984 _ Sydney 2014,
LtBNN
LtBNN
0 Comment: