Bâng khuâng- Hà An
Phố núi...
BÂNG KHUÂNG
đêm mùa thu
bầu trời êm ả
nghe tiếng lá
xào xạc ngoài sân
bầu trời êm ả
nghe tiếng lá
xào xạc ngoài sân
bần thần một sáng
lời chia xa miên man
sau ly cà phê chát chan vị đắng
người quay đi
không nói năng gì vội bước
thổn thức...bâng khuâng...
giữ cái quên
thả trôi niềm nhớ
theo dòng nước qua cầu
người ở lại
làm loài cây hoang mạc
không lá cành
khô màu hy vọng
sống nhờ khí trời
và tình yêu dưỡng nuôi
với nỗi đau
như con sâu buồn
ngọ nguậy trong tim
lời chia xa miên man
sau ly cà phê chát chan vị đắng
người quay đi
không nói năng gì vội bước
thổn thức...bâng khuâng...
giữ cái quên
thả trôi niềm nhớ
theo dòng nước qua cầu
người ở lại
làm loài cây hoang mạc
không lá cành
khô màu hy vọng
sống nhờ khí trời
và tình yêu dưỡng nuôi
với nỗi đau
như con sâu buồn
ngọ nguậy trong tim
lim dim ngước nhìn
mảng tường loang lở
nhờ nhợ trăng tàn
tấm ảnh ố vàng
của ai
với nụ cươi thơ dại
và đôi mắt bâng khuâng
để tôi vạn lần thương nhớ
HÀ AN
Tháng 9 năm 2014
mảng tường loang lở
nhờ nhợ trăng tàn
tấm ảnh ố vàng
của ai
với nụ cươi thơ dại
và đôi mắt bâng khuâng
để tôi vạn lần thương nhớ
HÀ AN
Tháng 9 năm 2014
0 Comment: