Chùm thơ Tự khúc Pleiku- Huy Uyên
Phố núi...
Chùm thơ Tự khúc Pleiku:
Nhà thơ Huy Yên có nhã ý gởi đến Phố núi và bạn bè chùm thơ viết trong một lần ghé thăm Pleiku. Xin trân trọng cám ơn thịnh tình của nhà thơ, chúc Anh luôn khỏe, nhiều niềm vui như ý ...và xin hân hạnh giới thiệu đến Quý độc giả cùng thưởng lãm:
Khúc bên đồi
Bỏ lại nỗi buồn trên đồi
nên chiều không về kịp
sương đêm ngủ màu trăng non .
Hôn môi em lần cuối
đâu rồi kỷ niệm
nửa đời mê đắm cuồng điên
người xưa ơi tội nghiệp
giữ hoài chi quá khứ bầm đen .
Không còn ai
chỉ mình ta cùng phố núi
nghiêng trời treo ngang tâm sự
chém vết thương sâu tim người .
(nàng thản nhiên đứng nhìn
rõ ràng giấc mơ của quỷ).
Ta bỏ quên bản thảo đời quá sớm
rao bán linh hồn đi hoang
chùm tulip bỗng thở dài ngao ngán
hỏi người nuối tiếc điều gì ?
Ngọn đồi nào ơi em
chỉ cho ta ngực trần thiếu phụ
dịu dàng chôn
nửa đêm đi cứ ngỡ dáng em buồn .
Đâu đó phía ngã ba ngã tư
bên hồ chỉ còn lại gió
chỉ có gió thôi
và những tiếng thở dài ...
Huy Uyên
Biệt hồ chiều
Rồi dòng nước xưa đã chia hai
bên hồ mịt mù hơi thở
về đâu nổi nhớ
hồ chiều ngậm sương .
Em đi lâu rồi phải không
bỏ chiếc bóng cô đơn ở lại .
Còn có ai trong chiều
đứng ngậm ngùi mong đợi
mưa cũng không buồn tới
nằm ngủ dưới chân đồi .
Đám con gái cuối dốc xa lạ
tiếc chi một giọng cười
dỗ mãi thu vàng màu lá .
Phải chi rồi có lúc em quay về
đất trời bão dông trùng điệp
tiếng ai gọi chiều tha thiết .
Biệt hồ chiều.
Huy Uyên
Tự khúc người
Những viên đá đỏ màu giọt lệ
em đã khóc cho mối tình sầu
một thời yêu nhau ngày trước
để rồi trôi về đâu .
Nằm ngỡ ngàng trên ngực em là hơi thở
hai hàng hạnh phúc có đuôi
hỏi ai xa buồn đứng ngó
khúc hát hoang mê chạy về cuối trời .
Mùa thu với những cọng tóc mọc rêu đời lá
hôn lên màu trời màu mắt của anh tái buồn
đừng trói buộc em bằng sợi dây hư ảo
để em ở lại một mình .
Đứng cuối phố xa lạ nhìn người quen
òa vỡ trong em bóng đen kỷ niệm
về rồi đầu mùa những bông hoa điệp tím
rằng em vẫn mãi đi tìm .
Em đi qua theo từng cơn mưa đổ
đâu rồi bờ môi kỷ niệm xưa
chết đi và ở lại nửa mùa thu
người đâu còn ở đó .
Đâu đây trở lại khô khốc giọng cười
thu ảm đạm đi qua như đang khóc
đám cỏ cây nhớ ai mà cũng khóc
thả quanh người con tim chết trôi .
Em một mình cô đơn dưới cột đèn
lạnh buồn đêm hoang trôi đi đâu đó
vây quanh những thơm thảo
nghĩ về một mối tình .
Qua rồi một thời mật đắng
ký ức về đoạn kinh ẩn náu tình buồn
nửa đêm đóng cửa giấc mơ sà xuống
ngỡ ngàng ly thuốc độc nằm nghiêng .
Và chấm hết ...
Huy Uyên
Nhà thơ Huy Yên có nhã ý gởi đến Phố núi và bạn bè chùm thơ viết trong một lần ghé thăm Pleiku. Xin trân trọng cám ơn thịnh tình của nhà thơ, chúc Anh luôn khỏe, nhiều niềm vui như ý ...và xin hân hạnh giới thiệu đến Quý độc giả cùng thưởng lãm:
Khúc bên đồi
Bỏ lại nỗi buồn trên đồi
nên chiều không về kịp
sương đêm ngủ màu trăng non .
Hôn môi em lần cuối
đâu rồi kỷ niệm
nửa đời mê đắm cuồng điên
người xưa ơi tội nghiệp
giữ hoài chi quá khứ bầm đen .
Không còn ai
chỉ mình ta cùng phố núi
nghiêng trời treo ngang tâm sự
chém vết thương sâu tim người .
(nàng thản nhiên đứng nhìn
rõ ràng giấc mơ của quỷ).
Ta bỏ quên bản thảo đời quá sớm
rao bán linh hồn đi hoang
chùm tulip bỗng thở dài ngao ngán
hỏi người nuối tiếc điều gì ?
Ngọn đồi nào ơi em
chỉ cho ta ngực trần thiếu phụ
dịu dàng chôn
nửa đêm đi cứ ngỡ dáng em buồn .
Đâu đó phía ngã ba ngã tư
bên hồ chỉ còn lại gió
chỉ có gió thôi
và những tiếng thở dài ...
Huy Uyên
Biệt hồ chiều
Rồi dòng nước xưa đã chia hai
bên hồ mịt mù hơi thở
về đâu nổi nhớ
hồ chiều ngậm sương .
Em đi lâu rồi phải không
bỏ chiếc bóng cô đơn ở lại .
Còn có ai trong chiều
đứng ngậm ngùi mong đợi
mưa cũng không buồn tới
nằm ngủ dưới chân đồi .
Đám con gái cuối dốc xa lạ
tiếc chi một giọng cười
dỗ mãi thu vàng màu lá .
Phải chi rồi có lúc em quay về
đất trời bão dông trùng điệp
tiếng ai gọi chiều tha thiết .
Biệt hồ chiều.
Huy Uyên
Tự khúc người
Những viên đá đỏ màu giọt lệ
em đã khóc cho mối tình sầu
một thời yêu nhau ngày trước
để rồi trôi về đâu .
Nằm ngỡ ngàng trên ngực em là hơi thở
hai hàng hạnh phúc có đuôi
hỏi ai xa buồn đứng ngó
khúc hát hoang mê chạy về cuối trời .
Mùa thu với những cọng tóc mọc rêu đời lá
hôn lên màu trời màu mắt của anh tái buồn
đừng trói buộc em bằng sợi dây hư ảo
để em ở lại một mình .
Đứng cuối phố xa lạ nhìn người quen
òa vỡ trong em bóng đen kỷ niệm
về rồi đầu mùa những bông hoa điệp tím
rằng em vẫn mãi đi tìm .
Em đi qua theo từng cơn mưa đổ
đâu rồi bờ môi kỷ niệm xưa
chết đi và ở lại nửa mùa thu
người đâu còn ở đó .
Đâu đây trở lại khô khốc giọng cười
thu ảm đạm đi qua như đang khóc
đám cỏ cây nhớ ai mà cũng khóc
thả quanh người con tim chết trôi .
Em một mình cô đơn dưới cột đèn
lạnh buồn đêm hoang trôi đi đâu đó
vây quanh những thơm thảo
nghĩ về một mối tình .
Qua rồi một thời mật đắng
ký ức về đoạn kinh ẩn náu tình buồn
nửa đêm đóng cửa giấc mơ sà xuống
ngỡ ngàng ly thuốc độc nằm nghiêng .
Và chấm hết ...
Huy Uyên
Xin đừng gọi tôi là nhà thơ mà gọi là nhà thờ nơi chất chứa những lời xưng tội về một nổi buồn thế lỷ to lớn trong đời . Cám ơn.HU.
Trả lờiXóaĐọc Tự khúc người, chợt thấy lòng buồn khôn tả. Có chấm hết được không, khi ký ức buồn cứ mãi tìm về ẩn khuất sau những đoạn kinh cầu. Ta vẫn thấy em qua từng cơn mưa đổ, nghe lòng mình chết theo từng nửa mùa thu. Em khóc cho mối tình sầu, ta còn mãi chạy theo hoang mê cuối trời... Những giọt nước mắt cứ ám ảnh, và khi lệ đá cũng đỏ thành lệ máu, ly thuốc độc đã trở nên rất gần... Nhưng ta không chết được, chết thì còn gì nỗi đau??? Nên sau những ngỡ ngàng tưởng như "Và chấm hết", "Tự khúc người" lại tiếp tục ám ảnh trong ta bởi ba dấu chấm(...) Dù sao đi nữa thì ta đã tồn tại, đang tồn tại, nên ta sẽ còn tồn tại- tồn tại trong vô vàn tiếc nuối khôn nguôi...
Trả lờiXóaHuy UYên là ai vậy ? chẳng biết có phải dân phố núi ko nhỉ ? sao có những câu thơ như đã từng là người phố núi hoặc đã và đang là người phố núi
Trả lờiXóa" Bỏ lại nỗi buồn trên đồi
nên chiều không về kịp "
Nghe sao xót xa thế ko biết, một chút gì còn lại trên phố núi này làm anh xót xa đến nổi quay đầu nhìn lại ... để bâng khuâng nhìn đồi núi thành ngực trần thiếu phụ ... hay thế nhỉ , tôi là dân phố núi cũng thích làm thơ viết nhạc nhưng sao chưa bao giò nhìn ra được ẩn dụ tuyệt vời thế . Anh Huy uyên chắc có lẽ giờ ko còn ở phố núi nên bây giờ quay lai rồi lần nữa thẩn thờ nhìn bóng chiều rơi trên đồi , nghe lòng mình hiu quạnh man mác ưu tư một nổi lòng ...
Chân thành cảm ơn anh mô5t bài thơ gởi về cho Phố núi và bạn bè đầy cảm xuc , mong anh tiếp tuc gởi và góp vào PNBB thêm sinh động
Một chút liêu trai, một chút ma quái, tưởng như bất cần...để rồi đọng lại trong ta cảm giác cô liêu của người lữ khách vẫn miệt mài tìm kiếm những cái đẹp trên đường phiêu bạt, dẫu biết hư ảo và không thuộc về mình
Trả lờiXóaI am really inspired with your writing abilities as smartly as with the format on your weblog. Is this a paid theme or did you modify it your self? Anyway keep up the nice quality writing, it is rare to see a nice weblog like this one today...
Trả lờiXóaBản nhạc Vết lăn trầm đặt làm nhạc nền cho chùm thơ này hết sức phù hợp. thơ đã hay càng thêm hay...
Trả lờiXóa