Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Chùm thơ Tuổi học trò (4)- Nhiều TG

Chùm thơ Tuổi học trò (4):
-------------------------------------------------

Tạ lỗi
Tạ lỗi. Thơ tuổi học trò
Xin tạ lỗi cùng những mùa thu cũ
Những lỗi lầm ta ngờ nghệch tơ vương
Đừng hờn ghen vạt cỏ góc sân trường
Thiếu gót chân ai những chiều nhạt nắng

Xin tạ lỗi cùng tháng năm thầm lặng
Bình yên trôi biết có lúc giận hờn
Những mùa qua với lá đổ chiều muôn
Bởi nhịp đời đưa ta đi vội vã.

Và những chiều mùa hè gió cả
Ngọt lịm quán kem, cay mắt lối về
Xin những vạt cỏ may tím lịm bờ đê
Cứ đằm mãi dù thiếu ta ngồi đó

Xin tạ lỗi với em tóc đuôi gà nhỏ
Vết xe ta đã già cỗi lắm rồi
Nó run rẩy trong chiều mưa vồi vội
Và ngất ngư trong những buổi nắng về.

Tuổi ta buồn trong ký ức ngủ mê
Xa xôi quá nên ngút ngàn thương tiếc
Và những ngày của ta là bất diệt
Nhưng đã quay về tạ lỗi với tháng năm.

                            Nguyễn Thu Hương

-----------------------------

Cho một người hạ cũ

Ừ thôi, trả phía sân trường
Dấu chân hai đứa thuở dường như yêu
Tháng năm chiếc lá rơi vèo
Hoa bằng lăng cứ tím cheo leo lòng
Sau này còn nhớ hay không
Mắt người hôm ấy điếng hồn của ta
Trái tim ngơ ngác ngã ba
Chúng mình sau rốt vẫn là bạn thôi

Đi qua cảm xúc một thời
Mới hay thuở ấy có người thầm thương
Bây giờ hai đứa ra trường
Vô tình thôi, có chút vương vấn nào
Bằng lăng tím đến xa nhau
Câu thơ không gửi cũng nhàu vệt mong

Ngày cuối nghe tiếng trống trường
Nghe nôn nao cả con đường học tan
Hái về một đoá bằng lăng
Đinh đem tặng
Lại lặng thầm cho thôi
Người ở đây - mai xa rồi
Ngoảnh đầu mình giấu những lời dấu yêu
Một chiếc lá nữa rơi vèo
Thế là đã đủ để neo lòng mình...

                                                                  Phạm Nhã Thu

Mùa hạ cũ. Thơ tuổi học trò


Gửi người áo trắng

Một ngày thấy mình không còn muốn khóc?
Nỗi buồn xưa đã nhạt nhẽo quá rồi.. !
Chợt biết tình yêu không hẳn là biển rộng..!
Những gì một thời ta đau đớn khôn nguôi..!

Một ngày thấy mình cười sao khó quá?
Tán phượng xanh đã đổ mấy lá vàng..
Có những người chưa bao giờ gặp lại..
Kể từ bãi trường độ ấy- thu sáng..

Ta đã cất tà áo dài ngày nọ
Cả những câu thơ biết khóc biết cười
Cả một thời không biết mình trẻ dại
Trong trẻo vui đùa mười tám đôi mươi..

Cả tình yêu, tà áo dài, tán phượng..
Ta ngỡ sẽ theo chân đến suốt cuộc đời
Câu thơ biết cái năm mười chín tuổi
Hai mốt rồi đã biết chỉ thơ thôi..

Ta chẳng gửi lại bài thơ áo trắng
Nỗi buồn ngây ngô cũng hóa đá lâu rồi
Chỉ còn tán phượng bên đường hoài đứng đợi.
Những tà áo dài mười tám, đôi mươi...

                               - Thụy Thảo- 

Có một thời

Có một thời anh là của riêng em
Từng ý nghĩ đọng trong từng ánh mắt
Anh nhìn em, những gì em cảm nhận
Tất cả giành cho em - cho riêng em

Có một thời em chẳng thể lãng quên
Anh mạnh mẽ và dịu dàng đến thế
Em nhỏ bé núp bóng anh che chở
Chuyện ngày xưa đâu phải giấc mơ đêm

Ôi đâu rồi thời đó của riêng em
Hoa - Mây - Gió - Ánh mặt trời bé nhỏ
Bao yêu thương trong mắt anh thầm lặng
Gió xôn xao cứ đùa gọi yêu em

Ngày tháng ơi cho em được cầu xin
Cho em về với tháng ngày xa xưa ấy
Dẫu vẫn biết tình yêu không dễ vậy
Ai trả em về ....
THỜI ẤY CỦA RIÊNG EM!

                                 -Đinh Thu Hiền-
Một thời riêng nhau.Thơ tuổi học trò

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian